Trích Thiên Như Đại Sư Khai Thị Niệm Phật
HT Thích Thiền Tâm
Hỏi:- Sở dĩ Phật, Tổ
ra đời vì độ chúng sanh; học giả chỉ lo việc lớn
chưa xong, nếu đã phát minh đại sự (tức ngộ đạo),
nên theo gương đấng Đại Giác hiện thân vào nơi khốn
khổ, không hiềm đường sanh tử, mà độ khắp hàm linh.
Nếu bậc đã ngộ đạt mà còn cầu sanh Tịnh Độ, đó chẳng
qua là tâm niệm chán khổ tìm vui, không đoái đến kẻ
đang ở trong vòng chìm đắm? Tôi dù ngu hèn, vẫn
không thích làm như vậy!
Đáp:- Thấy chiếc trứng mà muốn cho nó nở liền, tâm
niệm ấy sao đà vội gấp! Ông cho rằng sau một phen tỏ
ngộ, thì nghiệp tập đã dứt sạch, được ngay vị bất
thối chuyển ư? Và cũng không còn học khắp Phật Pháp,
không cần phải tu hành thêm để chứng những quả vị từ
thấp đến cao ư? Hay là ông lại nghĩ: sau một phen
ngộ đạo, tất đã đồng hàng với chư Phật, có thể vào
sanh ra tử không bị chướng duyên nhiễu loạn ư? Nếu
quả như thế thì chư Đại Bồ Tát trải qua hằng hà sa
kiếp tu sáu độ muôn hạnh, cũng đều phải hổ thẹn với
ông vậy! Cổ giáo đã có lời răn nhắc: 'Hàng Thanh Văn
còn muội lúc ra thai, bậc Bồ Tát còn mê khi cách ấm!'
Hai hạng ấy mà còn như thế, huống chi người ngộ giải
non kém, tự cứu chưa xong giữa đời nay ư? Dù cho chỗ
tỏ ngộ có sâu xa, trí thông hiểu có cao sáng, hạnh
cùng giải hợp nhau, chí quyết muốn độ người; nhưng
vì chưa lên hàng bất thối, lực dụng chưa đầy đủ, mà
muốn ở cõi đời ác nầy hóa độ kẻ cang cường, điều ấy
bậc Tiên Thánh cũng chưa hứa nhận. Ví như đem chiếc
thuyền đóng trám chưa kỹ, để vớt người nơi biển dậy
ba đào, cái họa trầm nịch cả đoàn tất không tránh
khỏi. Cho nên Luận Vãng Sanh nói: 'Muốn du hành nơi
địa ngục, muốn cứu độ chúng hữu tình mê khổ, trước
phải cầu sanh về cõi kia, đợi khi chứng được Vô Sanh
Nhẫn rồi sẽ trở lại đường sanh tử mà thật hành bản
nguyện. Do nhân duyên ấy nên người tu mới cầu về
Tịnh Độ.' Lại Tiên Thánh cũng đã bảo: 'Chưa được vị
Bất Thối Chuyển, chưa chứng Vô Sanh Nhẫn, cần phải
thường không rời Phật. Ví như trẻ thơ không nên xa
mẹ, như chim non chỉ có thể bay chuyền theo cành cây.'
Nay ở cõi Ta Bà nầy Đức Thích Ca đã diệt, Phật Di
Lặc chưa sanh. Huống nữa, bốn đường khổ thú, nhân
quả dây dưa, trăm mối ngoại tà, thị phi rối loạn;
sắc tốt tiếng dâm hằng quyến dụ, cảnh hư duyên ác
mãi vây quanh. Trong hiện trạng ấy, đã không có Phật
để nương nhờ, lại bị cảnh duyên làm khuấy động, hàng
sơ tâm ngộ đạo hỏi mấy ai không bị thối lui? Cho nên
Đấng Thế Tôn ân cần chỉ về Cực Lạc là bởi lý do ấy.
Phương chi ở cõi kia, Đức Di Đà hiện đang nói pháp,
cảnh diệu độ muôn thứ thuận duyên; đã nương nhờ hải
chúng, nhẫn lực mau thành, lại gần Đấng Pháp Vương,
Phật Thừa dễ đạt. Chừng ấy muốn ra ứng hoá độ sanh,
còn chi trở ngại? Cũng vì lẽ ấy, nên bậc thượng căn
lợi trí còn nguyện thác sanh, huống chi ông là hạng
trung hạ mới được đôi chút giải ngộ đó ư?
Ông há không thấy trong kinh Quán Phật Tam Muội,
Ngài Văn Thù tự bày tỏ túc nhân, bảo mình đã chứng
môn Niệm Phật Tam Muội, thường sanh ở Tịnh Độ ư? Do
bởi đó, Đức Thế Tôn mới thọ ký cho ngài rằng: 'Ông
sẽ được sanh về thế giới Cực Lạc.'