2/ Quán
duyên sinh:
Si mê
chấp thân này là thật, chúng ta hãy dùng trí tuệ
đứng về mặt không gian xem xét coi có đúng hay không?
Từ tinh cha huyết mẹ cộng với thần thức hoà hợp
thành bào thai, khi ra khỏi lòng mẹ phải nhờ tứ đại
bên ngoài nuôi dưỡng bồi bổ thân này mới sinh trưởng.
Thế là do hoà hợp mà có thân, cũng do hoà hợp được
sinh trưởng. Đã là duyên hợp thì không phải một thể,
chỉ là hợp tướng từ duyên sinh. Như cái nhà là hợp
tướng của nhiều duyên, trên hợp tướng ấy không có
cái nào là chủ của cái nhà, cái nhà là giả tướng của
nhiều duyên hợp lại. Nếu chúng ta chỉ cây cột cũng
không phải cái nhà, cây kèo cũng không phải là cái
nhà, cho đến tất cả không có cái nào là cái nhà. Cái
nhà ấy là một giả tướng do duyên hợp, thân này cũng
thế. Mọi sự duyên hợp đều hư giả, chúng ta tìm đâu
cho ra lẽ thật của thân này. Trên cái không thật mà
lầm chấp cho là thật quả thực si mê. Thấy rõ thân
này duyên hợp không thực, là trí tuệ. Thấy thân này
không thật rồi, còn gì tham lam nhiễm trước nơi thân.
Đối với thân không tham nhiễm thì mọi nhu cầu của nó
còn có nghĩa lý gì. Thấy thân đúng lẽ thật thì si mê
tan tành tham sanh cũng theo đó biến hoại.
Đến như
suy tư nghĩ tưởng thương ghét... trong tâm đều do
sáu căn tiếp xúc với sáu trần mà phát sinh. Bản thân
của những tâm lý ấy không tự có, do căn trần thức
hóa hợp mà sinh. Đã do duyên hợp thì không thật thể,
cái không thật mà cố chấp là thật thực quá si mê.
Dùng trí tuệ soi thấu những tâm tư theo duyên thay
đổi đều là hư giả, chúng ta đã đập tan được cái si
mê chấp ngả nơi nội tâm con người. biết rõ bao nhiêu
thứ suy nghĩ tưởng tượng đều là ảo ảnh, còn gì chấp
chặt cái nghĩ mình là đúng, cái tưởng mình là thật
nữa. Do đó, chúng ta buông xả mọi vọng tưởng giả dối,
sống một đời an lành trong cái mình làm của tâm tư.
KẾT
LUẬN:
Tam độc
là cội nguồn đau khổ của chúng sinh. Trừ diệt được
nó chúng sinh sẽ hưởng một đời an vui hạnh phúc. Khổ
vui vốn do chứa chấp tam độc hay tống khứ chúng đi,
đây là căn bản của sự tu hành. 3 thứ độc này, si là
chủ chốt, diệt được si thì 2 thứ kia tự hoại. Nhằm
thẳng vào gốc ma đốn thì thân và cành đồng thời ngả
theo. Vì thế, trong mười hai nhân duyên cái đầu là
vô minh, muốn cắt đứt vòng mắc xích luân hồi của
nhân duyên, chỉ nhắm thẳng vô minh, vô minh diệt thì
hành diệt v.v.v. si độc là động cơ chính yếu của tam
độc, chận đúng được si thì toàn thể tam độc đều dừng.
Đức Phật thấy dược cội gốc của đau khổ và đầu nguồn
của thoát khổ, nên ngài dạy Phật tử cứ theo cái gốc
ấy mà trừ, người ứng dụng đúng như thế sẽ ít tốn
công mà kết quả viên mãn. Si là gốc đau khổ cũng như
vô minh là gốc luân hồi vì diệt tận gốc ấy, đức Phật
dạy dùng cây búa trí tuệ đập tan nó hoặc thấp sáng
ngọn đuốc trí tuệ phá tan màn đêm vô minh, bởi lẽ ấy
đạo Phật là đạo giác ngộ chỉ có giác ngộ mới diệt
tận cội rễ si mê, chỉ có mặt trời giác ngộ xuất hiện
thì đêm tối vô minh mới hoàn toàn hết sạch. Diệt
được tam độc của mình là tự cứu bản thân, cũng đã
đem sự an ổn lại cho mọi người chung quanh. Một việc
làm tự lợi _ lợi tha đầy đủ, tất cả Phật tử chúng ta
phải tận lực cố gắng thực hiện kỳ được mới thôi.
Được vật mới xứng đáng là người Phật tử chân chính.