Tham
muốn thân này sống mãi không chết, người ta coi cái
chết là một họa hại tối đại của con người. Thế nên,
thăm hỏi nhau, chúc mừng nhau, người ta luôn mồm cầu
khỏe mạnh , cầu sống lâu trăm tuổi. Bởi có ám ảnh
mình sống lâu, nên kinh doanh sự nghiệp đuổi theo
danh vọng, mê say sắc đẹp, thích uống ăn ngon lành...
cho thoả mãn thân này. Vì sợ chết nên người ta luôn
tránh né tiếng chết, dù cho đến khi bệnh ngặt sắp
chết, đi mua hòm về vẫn nói nhắc cái “thọ”. Sự thể
tham sống đầy ngập nơi con người, có người mang thân
sống một cách khổ đau đen tối, mà nghe nói chết cũng
sợ sệt. Song có sinh nhất định phải có tử, là một
định án không thể di dịch, làm sao tránh được. Chỉ
có sợ chết mà không biết đường tránh, đây là nỗi khổ
tuyệt vọng của con người.
Vì tham
sống lâu nên người ta muốn được nhiều tiền của để
đảm bảo đời sống. Muốn được tiền của nhiều, người ta
phải tranh đua giành giật với nhau. Đã là giành giật
thì có kẻ được người mất, kẻ được vui cười thì người
mất tức tối. Vì thế người được càng nhiều thì thù
hận càng lắm. Có khi trong lúc giành giật, chỉ nghĩ
phần được về mình, người ta đã càn lấn, dẫm đạp lên
trên sinh mạng người khác. Cho nên cái được của ta
cũng là mồ hôi nước mắt của người. người tham tiền
của nhiều thì đau khổ cũng nhiều. Bởi vì đâu phải
muốn là được, phải lao tâm nhọc trí, phải tốn hao
bao nhiêu sức lực mới được. Đã được lại sợ người ta
phá, tìm mọi cách giữ gìn bảo vệ, nhưng có khi nó
cũng ra đi. Khổ công quá nhiều mới được, được rồi
lại mất, thực là khổ đau vô kể.
Danh
vọng là những hạt nước lóng lánh trước ánh nắng mặt
trời, người thích những danh vọng cao sang, nhưng
khi nắm vào tay nó liền tan biến. Song người thế
gian nào có biết chán, cứ một bề ngó lên, được một
bậc lại muốn lên một bậc. Chính vì tham lam mong
muốn, người ta phải chạy chọt cầu cạnh bợ đỡ những
người có khả năng đưa mình lên. Mong cầu mà được,
người ta lại thêm mong cầu. Mong cầu mà không được,
người ta phải khổ đau sầu thảm. Danh vọng là miếng
mồi ngon, nên ta mong ước kẻ khác cũng mong ước. Nếu
ta nắm được nó trong tay thì kẻ khác cùng tìm đủ
cách để gỡ ra. Vì thế, người xưa đã nói “càng cao
danh vọng càng đầy gian nan“. Ít có người ngồi
trên chiếc ghế danh vọng được an ổn suốt đời. Song
vì tính cách hào nhoáng của danh vọng hấp dẫn mọi
người dán mắt vào đó không biết mỏi. Đuổi bắt danh
vọng, như những đứa bé đuổi bắt bóng, cuối cùng chỉ
chuốc lấy sự mệt nhừ. Còn ai khôn ngoan khéo biết
dừng, người đó sẽ được an ổn.
Sắc đẹp
cũng là một thứ men say khiến nhiều người đam mê đeo
đuổi. Bao nhiêu danh từ hạnh phúc yêu đương êm tai,
ngọt dịu, thúc đẩy khách si tình chìm trong biển ái.
Rốt cuộc chỉ là những ảo tưởng đảo điên, do con
người điên đảo bày bịa. Hạnh phúc là chiếc mặt nạ
của khổ đau. Một khi lột chiếc mặt nạ ấy ra liền lộ
nguyên hình đau khổ. Nhưng con người là bệnh nhân
của sắc dục, mặc dù biết nó là nhân đau khổ, mà họ
vẫn la cà bê bết, không chịu tránh xa. Người ta đuổi
theo sắc dục không bao giờ biết chán, như người khác
uống nước muối càng ngày càng khát. Nó mang họa hại
cho bản thân chóng tàn cỗi, lại thêm nhiều sầu thảm
khổ đau. Đam mê sắc dục là người tự phá hoại sinh
mạng của chính mình.
Những
thức ngon ăn uống chỉ có giá trị khi còn tại lưỡi,
nuốt qua khỏi cổ nào có ra gì. Thế mà người đời vì
miếng ăn giành giật nhau, giết hại nhau. Tốn bao
nhiêu mồ hôi, bao nhiêu sức lực, chỉ vì một món ăn
ngon. Hôn nay thích ăn món này, ngày mai đòi món ăn
nọ, sự thèm khác đòi hỏi thôi thúc người ta phải
khốn khổ nhọc nhằn suốt đời. Rốt cuộc muốn đời sống
chỉ vì nô lệ cho cái lưỡi. Dù có người bảo rằng ăn
uống bồi bổ sức khỏe con người cần thiết cho cuộc
sống. Song chúng ta chỉ cần ăn những thứ có đủ sinh
tố nuôi dưỡng cơ thể là tốt, đừng cầu kỳ món ngon
vật lạ, đừng đòi hỏi chả phụng khô lân. Biết chọn
thức ăn bồi dưỡng thân này khỏe mạnh là đúng, chớ để
cả đời nô lệ cho cái lưỡi.
Lại có
lắm người thích nhàn rỗi thảnh thơi, thong thả qua
ngày, chẳng ưng làm lụng việc gì. Họ tự cho thân
sung sướng là trên hết, không muốn làm động móng tay.
Quan niệm này lâu ngày trở thành lười biếng hèn nhát.
Họ là những khối thịt thường được vất lên chiếc
giường, ném xuống chiếc võng. Cả ngày họ chỉ biết
thụ hưởng, mà không ưng làm một công tác gì để có
lợi cho mình và giúp ích cho xã hội. Nếu một đời
sống mà tập như thế, kẻ đó tự chuốc bệnh hoạn vào
thân và vô ích cho xã hội. Càng ở không càng thấy
thân lừ nhừ nhọc mệt, vì thân này là một cái máy
hoạt động, nếu không chịu hoạt động máu huyết không
được lưu thông, gân cốt không dẻo dai, là cái cớ để
bệnh hoạn. Người cố ở không cho sung sướng, đâu ngờ
họ tự chuốc bệnh hoạn khổ đau.