Hôm đó tôi cùng mẹ chống dù về nhà,Tôi đem sự việc này kể lại cho Bà nghe,Bà hoảng hồn té xuống ghế và nhờ người đi mời Ba về,Ba vừa về đến nhà thì một nhóm thanh niên trai tráng cầm dao,cầm gậy cũng vừa đến , họ không biết trái phải mà ập vào nhà đập nát son nồi chén bát ,trong nhà giống như vừa xảy ra một trận động đất lớn, đó là những người mà nhà Phạm Gia Hỷ mời đến, ba của tên họ Phạm như con sói hung dữ chỉ vào mũi Ba tôi nói: “con tao có dấu hiệu bệnh thần kinh đang nằm ở bệnh viện ,mày đem 1000 đến trã tiền thuốc,không là tao châm lửa đốt sạch nhà mày”.
Trời, 1000 đồng ! mỗi tháng ba chỉ kiếm được 50 ,nhìn thấy dáng vẽ đằng đằng sát khí của nhà họ Phạm hai mắt của ba đỏ như lửa trừng mẹ vô cùng giận dữ hai tay chụp lấy mẹ đánh tới tấp trong nháy mắt mẹ giống như con chuột phập phồng sợ hãi chui vào góc cửa lại giống như con mồi sắp chết trong tay người thợ săn không có chỗ trốn chỗ lánh,mẹ bật ra âm thanh thê thảm và truyền đi khắp thân như run cầm cập …tôi một đời không thể quên được.
Cuối cùng thì có một đoàn người của Sở Trưởng đến giải quyết,kết quả hai bên đều bị tổn thất,sau khi mọi người đi hết,Ba nhìn cảnh chén bát son nồi bể nát ,nhìn những vết thẹo trên người mẹ,ba cảm thấy thương mẹ, ba nói: “không phải tôi muốn đánh cô, lẻ ra không nên đánh, đây là vì kiền chế không được,chúng ta không có tiên bồi thường cho họ. Đó là hoạ lớn cho gia đìng nghèo chúng ta”!
Ba nhìn qua tôi nói: “Thọ,con phai cố gắng thì đậu đại học,nếu không chúng ta sẽ bị mọi người xem thường cả đời”,tôi hiểu lời Ba và gật gật đầu.
Mùa hạ năm 2000 tôi thi đỗ tốt ngiệp trung học cơ sở với thành tích cao,năm ấy Bà bệnh nặng và qua đời , gia đình tôi trở nên khó khăn, Cục dân chính của Ân Thí Châu xếp gia đình tôi vào hạng nghèo khó, mỗi tháng trợ cấp cho tôi 40 đồng và miễn giảm các loại tạp phí vì thế tôi được tiếp tục đi học.
Do phải đi học ,bài vở lại nhiều tôi rất ít về nhà, Ba thì cũng chỉ làm công với lương mỗi tháng 50 đồng, công việc lo ăn uống cho tôi lại đỗ lên vai mẹ, người cô nhà kế bên thường giúp nấu thức ăn rồi giao cho mẹ mang lên cho tôi, không ngại gió mưa bão táp ,đường núi gập gềnh 20 cây số mẹ thuộc lòng, cũng thật kỳ lạ những chuyện về tôi mẹ tỏ ra là người rất bình thường không có một chút của dấu hiệu tâm thần.Trừ mẹ ra tôi không biết giải thích hiện tượng này thế nào,không biết y học lý giải ra sao ?
Ngày 27 tháng 4 năm 2003,là ngày chủ nhật ,mẹ đến không những mang thức ăn cho tôi mà còn có mấy trái đào rừng, tôi cầm lấy và cắn một miếng, cười hỏi mẹ: “ngọt lắm, hái ở đâu vậy” ?mẹ nói “mẹ…,mẹ hái…” tôi không ngờ mẹ biết hái đào, tôi nên khích lệ mẹ nói “ồ,mẹ của con thật tuyệt vời,mỗi ngày mỗi khác lúc trước nhiều ”.
Mẹ cười hì hì trước khi về, tôi nhìn mẹ nói : “mẹ bảo trọng nhé”, đưa mẹ ra về ,tôi lại phải chuẩn bị buổi học ôn cuối cùng để thi.Ngày hôm sau tôi bắt đầu lên lớp, thì người cô gần nhà chạy đến trường nhờ thầy giáo gọi tôi ra, cô hỏi : “mẹ có mang thức ăn đến cho cháu không” ? tôi nói : “có và về hôm qua rồi”, cô nói : “không có ,bây giờ mẹ cháu không có ở nhà”, trong lòng tôi hơi lo ,lẻ nào mẹ đi lạc đường? con đường này mẹ đã đi ba năm rồi ,không thể lạc được, cô hỏi “ mẹ cháu không nói gì à”?tôi nói không, mẹ đưa tôi mười trái đào rừng rất tươi, cô vỗ hai tay thật mạnh nói “vậy là nguy rồi, có lẻ vấn đề là ở đây”, cô bảo tôi xin phép thầy giáo đi dọc theo đường về tìm mẹ,trên đường về có mấy cây đào rừng ,từng chùm trái treo lơ lững trên cao, chỉ đứng ở vách núi cao thì mới hái được.
Chúng tôi cùng phát hiện một cành đào gãy chắn ngang con đường, dưới gốc là một cái hố sâu thẳm, cô nói “chúng ta xuống đó xem xem”tôi la lên “cô,cô đừng làm cháu sợ,” cô không nói không rằng kéo tay tôi chạy xuống…mẹ nằm im thim thíp dưới vách núi bên cạnh có mấy trái đào, trong tay nắm chặt một trái,máu trên người chảy ra đông cứng lại thành màu đen,tôi bủn rủn chân tay bần thần ôm mẹ,mẹ ơi !mẹ còn sống không? mẹ ơi! con làm khổ mẹ rồi,lẻ ra con không nên nói “đào ngọt”con cần mẹ…,mẹ ơi!lúc mẹ sống không được một ngày vui…”
Tôi đầu buột khăn tang trắng khóc như đá núi ven đường cùng tôi rơi lệ chia buồn.Ngày bảy tháng tám năm 2003, lo xong lễ 100 ngày cho mẹ, bức thư báo tin tôi thi đỗ đại học từ Đại học Hồ Bắc xuyên qua con đường mẹ đi,xuyên qua những trái đào mẹ hái, bay đến cánh đồng lúa trước nhà, chạy thẳng vào nhà tôi.Tôi cầm bức thư dán lên nắm mộ lạnh tanh của mẹ nói : “mẹ ơi!con thi đậu rồi ,mẹ có nghe không?mẹ có thể tươi cười nơi chín suối”.
Nhân ngày lễ Vu Lan , xin chân thành gửi đến những ai đang còn mẹ lời cầu chúc hạnh phúc nhất, may mắn nhất đồng thời xin thành kính chia buồn với những ai không còn mẹ, chúc tất cả quý vị cùng hưởng một mùa Vu Lan thật ý nghĩa.