↓ Cuối trang
Hãy biết ơn những người đánh đập ta, vì họ đã tiêu trừ nghiệp chướng cho ta.
Ủng hộ chương trình: Trái tim cho em. Soạn tin TTCE gửi 1408, mỗi tin nhắn 16,000 đồng, được chuyển tới Quỹ để hỗ trợ mổ tim nhân đạo cho trẻ em nghèo trên toàn quốc . Chi tiết: http://traitimchoem.vtv.vn
Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhơn Sư, Phật, Thế Tôn
Tìm kiếm:
Wap học Phật trên mobile

 

Đến lúc tôi bắt đầu ngờ nghệch hiểu thì phát hiện ra tất cả bạn bè đều có mẹ chỉ trừ tôi ra.Tôi hỏi Ba hỏi Bà họ đều nói mẹ tôi chết rồi,nhưng ngược lại mấy đứa bạn thì nói với tôi : “mẹ mầy là một người điên, bị Bà mầy đuổi đi” tôi lại tìm Bà để chất vấn,vì tôi còn mẹ, tôi chưởi thầm Bà sao ác thế,thậm chí Bà đuốc cơm cho tôi ,tôi hất đổ không ăn .Lúc đó tôi không biết thế nào là “điên” chỉ biết rất nhớ mẹ , mẹ hình dáng như thế nào ?có còn sống không ?

 

Không ngờ, xa nhà sau 5 năm,mẹ đã trở về lúc này tôi lên sáu tuổi ,ngày hôm đó mấy đứa bạn chạy như bay đến báo tin cho tôi: “Thọ,nhanh lên đi xem ,mẹ mày về rồi,người mẹ điên của mày về rồi” tôi lập tức vụt chạy ,Bà và Ba đuổi theo, đây là lần đầu tiên tôi có ký ức gặp mẹ,cũng vẫn quần áo tơi tã,trên đầu còn dính mấy cộng cỏ khô,tôi nghỉ mẹ đã ngủ ở đống cỏ nào đó.Mẹ không dám vào nhà,ngồi gần đống rơm đối diện nhà,tay cầm cái bong bóng lem lút.Lúc tôi và nhóm bạn đứng trước mặt mẹ thì mẹ cũng cố tìm ra đứa con mình.Cuối cùng thì mẹ cũng tìm ra mẹ nhìn chầm chầm vào tôi không chớp mắt rồi reo lên : “Thọ… bóng…bóng” mẹ đứng lên ,không ngừng dang tay cầm cái bong bóng chạy đến chổ tôi dường như ôm chầm lấy tôi ,còn tôi thì ngược lại cứ lùi về phía sau.Tôi hoàn toàn thất vọng,không ngờ người mẹ mà tôi ngày đêm mong nhớ hoá ra có hình dạng như vầy.Một đứa bạn đứng bên tôi la to: “ Thọ bây giờ mầy biết điên là thế nào rồi chứ? đó là hình dáng của mẹ mầy ” .Tôi tức giận nói với nó : “bà ta là mẹ mầy ,có mẹ của mầy mới điên,mẹ của mầy mới hình dạng như vậy”. Tôi quay đầu chạy ,người mẹ điên đó tôi không cần.Bà và Ba dẫn mẹ về nhà, năm năm trước sau khi Bà đuổi mẹ đi lương tâm cũng cắn rứt,nên lần này chủ động giữ mẹ lại nhưng tôi thì không vui bởi vì mẹ làm mất mặt tôi,tôi không ngước mặt lên để mẹ nhìn , không nói chuyện và cũng không gọi một tiếng ‘mẹ’.Nhà tôi không thể nuôi mẹ ăn không mà Bà quyết định chỉ cho mẹ làm một số công việc đơn giản,lúc đi làm Bà dắt mẹ theo xem và tập làm,nói mà không nghe lời là bị đòn,qua một vài ngày Bà nghĩ có lẻ mẹ đã biết làm nên bảo mẹ một mình đi cắt cỏ bờm lợn, không ngờ chỉ khoảng nữa tiếng đồng hồ mẹ đã cắt được hai sọt lớn.Bà vừa nhìn thấy vừa lo vừa luống cuống,mẹ đã cắt hết những bông lúa đang trổ của người ta rồi.Bà đùng đùng nỗi giận mắn mẹ “con điên lúa và cỏ cũng không biết phân…”Bà đang nghĩ làm thế nào để cải thiện cho sau này thì chủ nhân của đám lúa đã đến rồi họ trách Bà đã cố ý dạy mẹ như vậy.Bà giận điên người cầm cây gậy đập vào lưng mẹ nói ; “đánh chết mày con điên,mày đi đi cho tôi nhờ…” mẹ tuy là điên nhưng cũng biết đau ,nên nhảy lên và chạy đến trốn vào cái cối xay,miệng không ngừng khóc thảm thiết và nói: “đừng.. đừng” ngừời chủ nhìn thấy vậy nói: “ thôi ,bỏ qua ,lần sau nhớ dạy dỗ cô ta tốt hơn chứ không là…”sau khi sự việc đã ổn định mẹ ngồi dưới đất khóc ,Tôi nói: “lúa với cỏ mà cũng không biết phân bịêt , sao ngốc thế” tôi vừa dứt lời bị Bà đánh một nhác vào sau đầu, trừng mắt mắng tôi: “nhãi con,sao lại có thể nói như vậy, đó là mẹ cháu” tôi la lên “cháu không có người mẹ điên dại như vậy”  “ha,cháu mỗi ngày mỗi bướng không đánh không được”, Bà dơ tay lên sắp tát vào mặt tôi,lúc đó tôi thấy mẹ như cái lò xo từ đất nhảy tới chặn ngang giữa tôi và Bà mẹ chỉ vào đầu và nói đánh con đi ,tôi hiểu ra mẹ bảo Bà đánh mẹ đừng đánh tôi,cánh tay Bà trên cao từ từ để xuống lẩm bẩm nói: “người đàn bà điên này trong lòng cũng biết thương con của mình!

 

Tôi đi học không lâu thì có người nuôi cá trong làng đến mời Ba đi giữ hồ cá  mỗi tháng 50 đồng,mẹ được Bà bày chỉ công việc chủ yếu là cắt cỏ nên cũng không xãy ra việc gì.Nhớ một lần khi tôi học lớp ba ,một ngày mùa đông trời bỗng nhiên  mưa như trút nước,Bà bảo mẹ cầm dù đến cho tôi,mẹ đi đường trượt không biết bao nhiêu lần toàn thân lem lút và ướt đẫm, đứng ngoài lớp học nhìn vào tôi cười ngây ngô và gọi Thọ…  dù… tôi mất mặt với bạn bè quá chúng nó nhìn tôi cười khà khà,tôi như ngồi trên bàn chông,giận mẹ mặt nóng rang ,giận mẹ không hiểu biết lại càng giận cái tên Phạm Gia Hỷ dẫn đầu nhóm bạn trêu chọc tôi,lúc hắn còn đang phách láo thì tôi nắm lấy họp bút đánh váo hắn nhưng hắn né qua và nhảy về phía trước bóp vào cổ tôi,tôi nhỏ người vốn không phải là đối thủ của hắn nên dể dàng bị hắn vật ngã xuống đất.Lúc đó tôi nghe một tiếng “ó” từ bên ngoài phòng học,mẹ giống như một hiệp sĩ lao nhanh đến lôi tên Phạm Gia Hỷ ra ngoài nhấc bỗng hắn lên và quăn ra hồ nứơc trước cỗng trường rồi bỏ đi, mẹ vì tôi mà chuốt hoạ vào thân nhưng ngược lại cứ như không có việc gì vậy, trước mặt tôi, mẹ trở lại dáng vẽ sợ sệt nhìn tôi, tôi biết đây là tình yêu của mẹ, mặc dù đầu óc không tĩnh táo nhưng tình thương con rất sáng suốt khi nhìn thấy người khác ức hiếp con mình.Lúc đó tôi bất chợt kêu lớn một tiếng “mẹ”, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với mẹ,toàn thân mẹ run lên ,lâu lâu nhìn tôi sau đó như đứa trẻ mắc cở mặt ửng đỏ nhép miệng cười ngây ngô.

Tiếp...
Chào khách | Hiện tại:
Wap đang được hoàn thiện...
Trình duyệt khuyến nghị: UCweb UCweb

Tổng cộng: 99 khách
TOP-RATING
Mail: admin@phathoc.wap.sh
PhatHoc.Wap.Sh - PL 2559

Duck hunt