c/
Con người luân hồi: Nói đến con người tạm chia
thành hai phần, vật chất và tinh thần, như bóng đèn
và điện. Ngọn đèn phát huy được ánh sáng phải có đủ
hai điều kiện hỗ tương nhau. Có bóng đèn mà không có
điện trở thành vô ích, có điện mà không có đèn cũng
vô nghĩa. Sự hỗ tương giữa điện và bóng đèn không
thể tách rời, không thể đặt giá trị thiên trọng,
không thể xem như chủ khách. Cần phải thấy sự tương
quan bất khả phân ly. Tinh thần và vật chất của con
người cũng thế, mọi sự phân chia khinh trọng...đều
sai ý nghĩa chân thật của nó. Vì muốn thấy sự luân
hồi tường tận, chúng ta tạm nhìn con người ở hai mặt
để dễ bề nhân xét:
-Vật
chất luân hồi: phần vật chất nơi con người,
nhà Phật chia tổng quát làm 4 phần: đất, nước, gió,
lửa. Những loại cứng trong thân người như : da, thịt,
gân, xương, tóc, lông, răng, móng...thuộc về đất.
Các loại ửớt như : máu mủ, mồ hôi, đàm dãi, nước mắt,
nước mũi...thuộc về nước. Hít không khí vào cho phổi
hô hấp, quả tim đập, các mạch máu chảy.... mọi thứ
động thuộc về gió. Nhiệt độ trong người làm cho thức
ăn tiêu hóa, máu không đông đặc, ấm áp toàn thân....
thuộc về lửa. Bốn thứ này thiếu một là con người
chết ngay. ở đây chúng ta phân tích sự luân hồi từng
thứ:
+
Đất luân hồi: Thâu nhận tế bào mới, đào thải tế
bào cũ. Thay mới đổi cũ không thể nào dừng, ấy là
luân hồi. Cho đến thân này sống nhờ những thứ có
chất bột (đất), khi chết nó tan hoại trở thành đất,
khi sống mượn những chất đất bồi dưỡng, lúc chết trả
lại cho đất. Hợp lại tan ra, tan ra hợp lại, không
phải luân hồi là gì?
+
Nước luân hồi: Máu từ quả tim chạy khắp các mạch,
, rồi trở về quả tim, chạy ra trở về, trở về chạy ra,
sự tuần hoàn như vậy gọi là luân hồi. Cho đến khi
sống mượn nước đem bồi bổ chất ướt trong thân, lúc
chết chảy ra trở về lòng đất. Sự mượn trả mà không
bao giờ mất ấy gọi là luân hồi.
+
Gió luân hồi: Hít không khí vô, thở không khí ra,
hít vô thở ra cả đời như vậy là luân hồi. Nhờ cái
động của thở hít không khí mà các cơ quan trong toàn
thân hoạt động, các cơ quan hoạt động là thân sống.
Đến khi thở không khí ra mà không hít lại, liền
ngừng hoạt động, tức là thân chết. Thế thì là sự
sống của thân này đích thực do luân hồi của gió, gió
ngưng luân hồi thì thân phải hoại diệt.
+
Lửa luân hồi: Do nhũng thức ăn có chất nóng nuôi
dưỡng phần lửa trong thân. Lửa dùng sưởi ấm toàn
thân, thiêu đốt vật thực, lại do vật thực bồi bổ
chất lửa. Cứ tiêu dùng bồi bổ, bồi bổ tiêu dùng, đảo
đi lộn lại là luân hồi. Khi tiêu dùng mà không bồi
bổ kịp, lửa từ từ tắt, con người chết. Lửa ấy trở về
với thiên nhiên, tùy duyên chuyển biến trong không
gian, mà chưa bao giờ mất là luân hồi.
Tóm lại,
tứ đại tụ họp quân bình nhau là con người sống khoẻ
mạnh, nếu thiếu quân bình là ốm đau, phân tán thì tử
vong. Trong khi tứ đại tụ họp trong thân này luôn
luôn biến chuyển tuần hoàn, không được ngăn trệ ứ
động. Vừa bị ngăn trệ ứ động là thân này nguy ngập.
Sự biến chuyển tuần hoàn của tứ đại trong thân con
người gọi chung là vật chất luân hồi. Sở dĩ nói luân
hồi vì biến chuyển mà không phải mất hẳn.
-Tinh
thần luân hồi: ( tâm sở luân hồi) – Phần
tinh thần của chúng ta luôn luôn thay đổi bất thường,
không bao giờ đứng yên ở một vị trí. Những thứ buồn
vui, yêu ghét, thương giận, lành dữ, phải quấy...
thường thay mặt đổi mày như trên sân khấu. Có khi
chúng ta hiền lành như ông Phật, có lúc giận dữ như
con cọp đói. Nhiều lúc vui vẻ yêu thương, lắm khi
bực bội thù địch. Những tâm trạng đổi thay không lùi
được, chính tự thân chúng ta cũng không thể ước đoán
nổi tâm trạng củ minh sẽ xảy ra những cái gì. Sự
buồn vui thương ghét đổi thay thăng giáng nơi nội
tâm chúng ta là luân hồi.
Nói
chung con người chúng ta, hai phần vật chất lẫn tinh
thần đều là tướng trạng của luân hồi. Sự luân hồi
của chúng ta là sự hoạt động sống còn của ta. Biết
rõ vật chất tinh thần chỉ đổi thay hình tướng trạng
thái, chứ không một vật nào mất. Nếu thấy mất chẳng
qua do cái nhìn cạn cợt nông nổi mà kết luận như thế.
Thực thể của nó là “biến thiên mà bất diệt”.
Thấy đến chỗ tận cùng ấy, mới khỏi nghi ngờ về lý
luân hồi. Sự luân hồi ngay trong hiện tại này là
hiện tại luân hồi. Đến sự tụ lại tan ra, tan ra tụ
lại của thân con người là luân hồi đời này sang đời
khác.
Mọi sự
tụ tán đều tùy duyên khiến hình tướng, trạng thái
đổi khác. Ví dụ nước do duyên nóng bốc thành hơi,
gặp duyên lạnh cô đọng thành khối. Sự biến thái này
đều do duyên quyết định. Duyên quyết định cho sự
luân hồi của con người là gì ? Là nghiệp. Nghiệp
là động cơ chính yếu trong cuộc luân hồi của con
người.