Nhược dĩ sắc kiến ngã
Dĩ âm thanh cầu ngã
Thị nhơn hành tà đạo
Bất năng kiến Như Lai.
Nghĩa là:
Nếu ai cho rằng thấy sắc tướng của Phật mà cho
là thấy Phật hay nghe âm thanh của Phật thuyết
giảng mà khởi tâm tìm cầu Phật. Phật nói: « kẻ
đó đang thật hành đạo tà, không bao giờ thấy
được Như Lai ». Tại sao thế? Cũng trong Kinh nầy,
ở một đoạn khác Phật nói: “Phàm sở hữu tướng
giai thị hư vọng, nhược kiến chư tướng phi tướng,
tức kiến Như Lai”. Nghĩa là: phàm cái gì có hình
tướng đều là hư dối, nếu thấy các tướng, chẳng
phải tướng thật, chính đó mới thấy được Như Lai.
Như lai là bất sanh bất diệt, còn các tướng đều
sanh diệt hư dối không thật. Đã là hư dối, thì
tại sao ta lại mong cầu? Phật tử nên nhớ, Phật
dạy, ngoài tâm mà cầu Phật đó là ngoại đạo.
Như vậy, người muốn thấy Phật phải thấy bằng
cách nào? “Phải thấy không chỗ để thấy, tức là
phải ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm”. Còn có tâm
dính mắc vào bất cứ cảnh nào, cũng đều là tà
ngoại cả, chớ không phải thấy Phật thiệt. Phật
thiệt phải chính ở nơi bản tâm mình. Khi nào tâm
mình lặng hết vọng tưởng, thì ngay đó Phật thiệt
của mình mới hiện ra, khỏi cần tìm kiếm ở đâu xa.
Còn có khởi tâm tìm kiếm là đã sai rồi. Nói rõ
hơn là đã mất ông Phật thiệt của mình rồi. Vì
ông Phật ứng thân giáng sanh ở Ấn Độ sống được
80 năm rồi nhập diệt, ông Phật đó cũng là ông
Phật giả mà thôi. Vì ông Phật đó có sanh có diệt.
Bây giờ, người ta đi qua Ấn Độ đâu có ai còn
thấy ông Phật Thích Ca đó nữa. Ông Phật có sắc
thân với 32 tướng tốt và 80 vẻ đẹp mà còn không
có thiệt, hà tất gì ông Phật do người ta tạo ra
bằng cốt sắt xi măng hay bằng gỗ giấy mà có
thiệt hay sao?
Tu hành mà dụng tâm sai, thì đó là đầu mối của
ma vương dẫn dắt. Nếu hành giả không khéo thì sẽ
nguy hiểm vô cùng. Chúng ta nên nhớ rằng, bọn ma
nó có ngũ thần thông, nó muốn hiện ra thứ gì
cũng được. Tùy theo ý muốn của mình, ham thích
thứ gì thì nó sẽ hiện ra thứ ấy.
Thuở xưa, chính Tổ Ưu Ba Cúc Đa là vị Tổ sư thứ
tư bên Ấn Độ còn phải bị lầm lẫn khi nó hiện ra
hình ảnh đức Phật và các vị Thánh chúng. Là Tổ
mà còn lầm ma tưởng là Phật, như thế, còn đối
với phàm phu chay như chúng ta thì sao? Bản thân
mình đã là ma rồi mà không chịu lo tìm cách để
tiêu trừ, mà lại còn vọng cầu thấy nầy thấy nọ,
đó là ma lại chồng chất thêm ma nữa.
Tệ hại hơn nữa, có người lại còn đi khoe khoang
với mọi người cho rằng mình niệm Phật đã thấy
Phật. Hỏi thấy Phật như thế nào? thì họ trả lời
là thấy qua Phật tượng giấy. Nếu thấy Phật tượng
giấy thì có gì khó khăn đâu. Chúng ta cứ mở to
đôi mắt ra là nhìn thấy rồi. Đâu cần đợi đến khi
niệm Phật mới thấy hình tượng đó. Như vậy, rõ
ràng là họ thấy bằng vọng tưởng của họ. Vậy mà
cũng đi khoe với mọi người. Người không hiểu
biết, nghe nói tưởng là người đó tu hành công
phu khá, vì nhờ tu khá nên mới thấy Phật.
Ngược lại, đối với những người có chút ít kinh
nghiệm trong sự tu hành hay họ học hỏi nghiên
cứu kỹ kinh điển Phật dạy, nghe nói thế, thì họ
lại đâm ra lo sợ và thật đáng thương xót cho
người đó. Vì họ biết người đó đã sai lầm rồi.
Nhưng vì người đó đã mang nặng mặc cảm định kiến,
thì dù cho họ có thật tâm khuyên bảo, nhưng đâu
dễ gì mà người đó chịu bỏ.
Thuở xưa, sơ tổ Liên Tông là Huệ Viễn đại sư khi
nhập định, ở trong định, Ngài thấy Thánh cảnh
Tây phương hiện ra 3 lần. Nhưng Ngài tuyệt nhiên
không dám hở môi. Vì sợ người ta hiểu lầm chạy
theo cái giả tướng mà mong cầu, thì đó là tai
hại vô cùng. Cho nên Tổ yên lặng không bao giờ
tiết lộ cho ai biết. Mãi cho đến khi sắp viên
tịch, bấy giờ, Tổ mới nói cho các vị đệ tử
biết.
Chúng ta nên nhớ, Ngài thấy Thánh cảnh trong lúc
nhập định, bởi do nhập định tâm của Ngài thanh
tịnh, an định nên nó mới tương ưng với cảnh Cực
lạc. Do đó, nên cảnh cực lạc mới hiện ra, chớ
không phải do Ngài vọng tâm mong cầu mà thấy. Đó
là điều mà ta nên cẩn thận lưu ý.
Ngược lại, chúng ta chưa được như thế, mà khởi
tâm mong cầu thì dễ bị ma nó dẫn dắt. Và cái
thấy của ta là do vọng tưởng nó lòa hiện ra thôi,
chớ không phải là thiệt. Nếu không khéo buông bỏ
cứ mãi đắm mê chạy theo cái giả cảnh đó, thì có
ngày chúng ta sẽ bị bệnh loạn trí. Đến khi bị ma
nó dẫn dắt đi vào con đường mê loạn rồi, thì
chừng đó chúng ta có hối hận ăn năn thì cũng đã
muộn màng lắm rồi! Chi bằng chúng ta nên tránh
nhân thì không có quả. Một khi đã vướng bệnh
nặng rồi, thì hết phương cứu chữa. Đó là điều
rất tai hại nguy hiểm mà chúng tôi xin thành
thật khuyên hành giả nên dè dặt cẩn trọng.
Tóm lại, liên hữu niệm Phật cứ nắm chắc sáu chữ
Di Đà mà chuyên niệm, đừng khởi tâm vọng cầu
muốn thấy thứ gì cả. Khi nào tâm của liên hữu
được an định thanh tịnh rồi, thì chừng đó lo gì
liên hữu không thấy Phật. Bởi vì khi đó tâm của
liên hữu cùng tâm Phật tương ưng với nhau, nghĩa
là nó có cùng một tần số, thì chắc chắn sẽ cảm
ứng gặp nhau thôi. Kính mong liên hữu nên chú
tâm cẩn trọng vấn đề nầy. Kính chúc liên hữu
thành công trong việc niệm Phật cầu vãng sanh.