Khi niệm Phật thấy hình tượng Phật có lỗi không?
Thích Phước Thái
-o0o-
Hỏi: Kính thưa thầy, vào giờ con niệm Phật công cứ, trong tư tưởng con thường hay mong muốn thấy hình tượng Phật Di Đà và hình tượng của Bồ Tát Quán Thế Âm. Xin hỏi: sự mong muốn đó có lỗi gì không?
Đáp: Xin thưa ngay trong lúc liên hữu
đang niệm Phật mà vọng cầu như thế thì thật là
có lỗi. Lỗi nầy liên hữu cần nên tránh. Liên hữu
nên nhớ, Phật Tổ dạy chúng ta niệm Phật với
thâm ý là để cho chúng ta diệt trừ phiền não,
cho tâm ta được an định. Niệm Phật mà tâm không
an định, đó là chúng ta đã niệm Phật sai rồi. Lẽ
ra khi niệm Phật công cứ hay không công cứ cũng
phải như thế. Ngược lại, đằng nầy liên hữu không
niệm như thế mà còn niệm Phật với tâm vọng động
mong cầu cho được thấy hình tượng Phật và Bồ
tát, thì quả đó là một sai lầm rất lớn. Vì sao?
Vì có mong cầu là có vọng tưởng. Niệm Phật mà
còn có vọng tưởng như thế, thì làm sao tương ưng
với pháp môn niệm Phật. Và như thế, thì đã trái
với yếu lý niệm Phật mà Phật Tổ đã chỉ dạy rồi.
Tôi xin nhắc lại để cho liên hữu chú ý là: “niệm
Phật mục đích chính là để dứt trừ phiền não”.
Phiền não có giảm thiểu, thì tâm ta mới được an
lạc. Tâm có an lạc, thì mới có được lợi ích hiện
đời và tương lai mới có hy vọng vãng sanh. Bởi
tâm có an lạc thì mới tương ưng với cảnh giới
Cực lạc mà chúng ta đang quy hướng.
Nhưng ở đây thì trái lại, liên hữu niệm Phật mà
còn có khởi vọng tâm mong cầu để thấy Phật và Bồ
tát, thì đó là điều trái với sự niệm Phật. Khi
niệm Phật, hành giả chỉ nhiếp tâm vào câu hiệu
Phật không nên vọng nghĩ điều gì. Chư Tổ thường
dạy là : "tâm và tiếng phải hiệp khắn nhau và
phải niệm cho rành rõ".
Niệm Phật tuy có nhiều cách, nhưng cách tốt nhứt
vẫn là trì danh niệm Phật. Nhưng dù niệm Phật
cách nào đi chăng nữa, điều tối kỵ là có vọng
tâm mong cầu. Bất cứ mong cầu điều gì cũng là
bệnh cả. Đó là bệnh vọng tưởng phiền não. Tối kỵ
nhứt là vọng cầu thấy hình tượng Phật bên ngoài.
Có vọng cầu dù là vọng cầu thấy Phật, đó cũng là
phiền não vọng tưởng mà thôi. Đã có phiền não
thì đã trái với Sự và Lý niệm Phật rồi. Liên hữu
nên nhớ, tất cả đều từ tâm mà ra.
Nếu khi liên hữu mong muốn thấy Phật, thì chính
cái mong muốn đó là vọng tưởng. Còn có vọng
tưởng là còn sanh diệt, tức nhiên còn có vui
buồn vừa ý hoặc không vừa ý. Vừa ý thì vui,
không vừa ý thì buồn. Đó là ma vui ma buồn dẫn
dắt liên hữu. Như vậy là niệm trên sự buồn vui
chớ đâu phải niệm Phật. Điều nầy rất quan trọng
mà tất cả liên hữu chúng ta cần phải lưu ý.
Có người khi họ niệm Phật, thay vì tập trung tâm
ý vào câu Phật hiệu, cho tâm được thuần nhứt an
định, họ lại mơ ước thấy Phật tượng bên ngoài.
Khi thấy Phật tượng bên ngoài hiện ra, thì họ
rất vui mừng, cho đó là kết quả của sự niệm Phật.
Từ đó, mỗi khi niệm Phật, họ đều khởi ý mong cầu
cho thấy Phật như thế. Liên hữu nên nhớ, tất cả
cảnh đều từ tâm. Dù cảnh tốt hay cảnh xấu cũng
đều từ tâm vọng mà ra. Phật Tổ dạy ta niệm Phật
là để cho tâm ta được an định. Có an định mới có
trí huệ. Có định huệ thời không có phiền não.
Không phiền não, thì mới được nhứt tâm. Đó là
chủ yếu mà trong Kinh tiểu bổn Di Đà, đức Phật
Thích ca đã dạy chúng ta như thế. Niệm Phật để
được đi dần đến chỗ « Nhứt tâm bất loạn », niệm
Phật như thế mới hợp với ý Phật Tổ dạy.
Còn có tâm vọng cầu là còn chạy theo cảnh duyên
bên ngoài. Còn theo cảnh duyên bên ngoài đó là
cửa ngỏ dễ bị ma dẫn dắt. Giả như có thấy Phật
thiệt ứng thân đi nữa, cũng chưa phải là thấy
Phật, đừng nói chi thấy Phật qua hình tượng.