Niệm Phật cầu vãng sanh có ích kỷ hay không?
Thích Phước Thái
-o0o-
Hỏi: Có người nói, những người tu Tịnh Độ niệm Phật cầu vãng sanh về Cực lạc, thì những người đó thật là ích kỷ, chỉ nghĩ riêng cho mình được lợi lạc, mặc cho những người thân hay bạn bè nói rộng ra là tất cả mọi người ở cõi Ta bà nầy ai khổ mặc ai, miễn sao phần mình được sung sướng thì thôi. Xin hỏi: người nói như thế có hợp lý hay không?
Đáp: Nếu bảo rằng có hợp lý hay
không, theo tôi, thì chỉ hợp lý ở một giai đoạn
nào đó thôi, chớ không thể nói là hợp lý hoàn
toàn. Nếu khẳng quyết cho rằng những người niệm
Phật cầu sanh Tây phương Cực lạc là hoàn toàn
ích kỷ chỉ nghĩ cho riêng mình. Lời trách nầy, e
có hơi quá đáng! Vì sao? Bởi vì bản nguyện của
người niệm Phật cầu sanh Tây phương, họ không
phải nguyện về Cực lạc để rồi thọ hưởng những
thú vui bên đó luôn, mà tâm nguyện của họ, chỉ
về bên đó tiếp tục tu học một thời gian, cho đến
khi nào hoàn toàn giác ngộ thành Phật, chừng đó,
họ sẽ trở lại cõi Ta bà nầy để hóa độ chúng sanh.
Như vậy, rõ ràng họ không phải là những kẻ bạc
tình bạc nghĩa. Chẳng qua cũng chỉ vì lòng
thương mọi người, mà họ không muốn cùng nhau
chết chìm, khi mình chưa biết lội, mà dám xông
pha nhảy xuống nước cứu vớt người. Họ không muốn
mạo hiểm phiêu lưu như thế. Vì vậy, để được an
toàn bảo đảm trong việc cứu vớt người, chính họ
phải tìm cách bảo đảm cho mình có một nội lực
thật vững chắc trước, rồi sau đó, họ sẽ trở lại
cứu độ mọi loài. Như thế, quả họ là những người
biết lo xa, và biết dự phòng vững chắc. Việc họ
làm, không phải tùy hứng hay ngẫu nhiên, mà họ
chỉ làm đúng theo những gì mà Đức Phật Thích Ca
chỉ dạy, giới thiệu.
Thế thì, trong thời gian họ vắng mặt ở cõi nầy,
người ta coi họ như là người ích kỷ. Nhưng kỳ
thật, không hẳn là như thế. Thí như những vị
xuất gia, khi vào chùa, họ xa lìa cha mẹ, bà con
họ hàng, những người thân thuộc, bạn bè thân
thiết. Thời gian ở chùa, các ngài quyết chí tu
học. Chả lẽ trong thời gian ở trong chùa tu học,
thì những vị nầy lại là những kẻ ích kỷ, bạc
tình bạc nghĩa hết hay sao? Mới nhìn qua
như là có ích kỷ, nhưng xét sâu hơn, chưa hẳn là
như thế. Vì sau khi ngộ đạo, các ngài vân du hóa
đạo làm lợi ích cho chúng sanh.
Như vậy, khi các ngài không còn có mặt ở ngoài
đời, giam mình tu học ở trong chùa, hay một nơi
nào khác, thì người ta cho rằng các ngài là yểm
thế hay ích kỷ? Nhưng đây lại là thời gian mà
các ngài chuẩn bị hành trang tư lương cho mình
khả dĩ thật chu đáo chín mùi, để sau nầy các
ngài ra hoằng pháp lợi sanh. Thế thì, ta lại vội
trách các ngài ích kỷ được sao? Nếu vội
trách như thế, xét ra, thật hơi quá đáng! Nếu
không muốn nói là quá hàm hồ nông cạn.
Lại thêm một thí dụ nữa. Thí như có một sinh
viên ở nước Việt Nam ta, anh ta nghe sự giới
thiệu của một giáo sư đại học rất tài giỏi, ông
ấy nói rằng, ở bên Mỹ có một trường đại học
chuyên đào tạo những người có khả năng chuyên
ngành kỹ thuật điện tử, đây là ngành mà anh thấy
rất thích hợp cho khả năng anh. Sau khi nghe vị
giáo sư đó giới thiệu, anh ta quyết tâm bằng mọi
cách phải qua được bên Mỹ để học. Tâm nguyện của
anh là sau khi anh học xong chương trình của
trường đại học đó giảng dạy, bấy giờ anh sẽ trở
về lại Việt Nam để dấn thân phục vụ làm việc,
hầu giúp ích cho đồng bào anh.
Như vậy, việc anh sinh viên qua Mỹ du học, và
cưu mang một tâm nguyện như thế, thử hỏi: anh
sinh viên kia có ích kỷ hay không? Chả lẽ trong
thời gian anh vắng mặt ở quê nhà để đi qua nước
người du học, thì ta lại lên án kết tội anh sinh
viên đó là người ích kỷ chỉ nghĩ cho riêng mình
được sao? Bạn sẽ nghĩ thế nào về người kết tội
anh sinh viên đó như thế?