Thời Trung-Hoa dân quốc, ở Thai-châu co vị tăng hiệu là Thích-Kim-Trược-Sư xuất gia nơi chùa Diên-thọ hồi tám tuổi, đến hai mươituổi lại thọ đại-giới tại chùa Quốc-Thanh .
Trên đường tu hành , vị đại đức, thầy thế-độ của ông, chỉ khuyên tụng chú Đại-Bi và trì thánh-hiệu Quán-Thế-Âm , y lời mỗi ngày sư tụng chú 48 biến , ngoài ra chỉ chuyên tâm niệm thánh hiệu không cho gián đoạn .
Trì tụng lâu ngày , những thoí quen trần nhiễM lúc trước lần lần tiêu mòn , tâm tánh lần lần tỉnh sáng , ông xem danh lợi cuộc đời như mây bay bọt nước . Sư thường vì người trị bịnh rất hiệu nghiệm , nhưng không thọ tiền thù đáp. có nhiều kẻ cầu hỏi xin truyền cho phương pháp , ông bảo : “Tôi chỉ trì chú Đại-Bi và niệm Quán-Thế-Âm mà thôi . “
Trong năm Mậu Thìn (Dân Quộc) , sư trụ ở một am nhỏ , ban đêm bị ăn cướp vào khảo tiền Sauk hi chúng xét khắp am khộng thấy không có chi nỗi giận , đâm ông một dao ở tay mặt và hai dao ở bên trán . Thương thế tuy nặng , nhưng sư không chết , vết đâm cũng lần lần lành , để lại ba dấu thẹo lớn ăn sâu vào . Đây cũng là nghiệp trái nhiều kiếp , do công đức trì niệm , nên chuyển quả báo nặng nơi ác đạo thành ra quả nhẹ ở hiên đời .
Mùa hạ năm Kỷ tỵ , sư đến Ninh Ba định an cư ở chùa A-Dục-Vương, nhưng vì số chúng dự thâu đã đủ , mấy lần xin gia nhập , cũ cũng không được hứa nhận . Chưa biết sẽ đi đâu , ông ngồi tĩnh toạ nửa ngày , không có lời hờn trách , sắc oán hận . Vị Giám tự tăng thấy thế , đưa sư đến tạm ở nơi Dưỡng-tâm đường . Ngày mãn hạ , vị tăng quản đường lại theo quy lệ , không cho ở .
Sư nói : “Chẳng bao lâu tôi sẽ sanh về Tây-Phương , xin từ bi cho tôi lưu trú trong một thời gian ngắn nữa . “
Đến ngày 19 tháng 10 , sư nói với đại chúng rằng : “Trong vòng ba hôm nữa , tôi sẽ thoát ly biển khổ , sanh về Cực-Lạc . Xin khuyên bạn đồng tu thành tâm chú niệm Phật hoặc niệm Quán-Âm , quyết định sẽ được vãng sanh , vì Phật không bao giờ nói dối . “ Lại bảo : “ Đức Quán-Thế-Âm Bồ-tát tay cầm đài bạc thường thường hiện ở trước tôi . “ Chúng cho là lời noí phô , tỏ vẻ không tin . Qua ngày 21 , trước giờ ngọ , sư đắp y lên chánh điện lễ Phật , lại đến trước tăng quản đường từ tạ nói : “sau thời ngọ một giờ mình sẽ vãng sanh . Lúc ấy , mọi người còn cho là lời nói dối . Đến giờ ngọ, sư cũNg cùng chúng thọ trai , ăn đủ hai chán như mọi ngày không giảm , lại bảo bạn đồng liêu rằng : “ Theo quy lệ của nhà chùa, người chết đưa thi hài vào núi sâu , tiền công khiêng đi phải bốn giác . Nay tôi không có vật chi , chỉ còn đôi dép , xin phụng tặng , nhờ thầy lo liệu giùm việc ấy . “
Quả nhiên , sau thời ngọ một giờ , sư ngồi day mặt về tây , an ổn mà hóa .
Trích “Du-Huệ-Úc sao tập”.
* * * * *
Ấn –Quang đại sư , một vị cao tăng cận đại ở Trung Hoa , thuở sanh bình , hết sức tự tu và hoằng hoá pháp môn tịnh độ . Thường khóa của ngài là ngoài thời nei^.m Phật chánh thức , lại kiên trì chú Đại –Bi . Đại sư tu hành tinh tấn , sức từ bi cảm hoá đến hàng dị loại .
Năm Dân-Quốc thứ 19 , ngài trụ ở chùa Bảo-Quốc tại Thái Bình , trong tịnh thất bỗng sanh ra vô số rệp, nhiều cho đến đỗI nó bò lên song cửa , trên mặt bàn . Có mấy vị đệ tử lo nghĩ đại sư già cả , sợ không kham chịu sự khuấy nhiểu , đôi ba phen xin vào trong thất dọn bắt . Ngài không cho và bảo : “ Việc này chỉ nên tự trách mình kém đạo đức mà thôi . Thuở xưa có một vị cao tăngcũng bị loài rệp phá rối chịu không kham quở bảo nó phải dời đi chỗ khác , chúng liền đem nhau bỏ đi . Nay ta tu trì bất lực , nên không được sự cảm ứng như thế , lại còn nói gì . “ Rồi đại sư vẫn an nhiên mà ở , không để ý . Ít lâu sau, loài rệp bỗngnhiên tuyệt tích , ngài cũng khôn gnoí cho ai biết . Lúc ấy gần tiết đoan ngọ Đức-Sum Pháp sư chợt nhớ đến việc trước , hỏi thăm , ngài bảo: “Đã đi hết từ lâu rồi, không còn con nào nữa “. Pháp sư cho là ngài lớn tuổi mắt mờ yếu nên không thấy , quyết ý xin vào trong xem lại , quả nhiên chúng đã đi đâu hết sạch . Hay là nó cũng vì ngài mà dời chỗ ư ?”.
Đại sư thường gia trì chú Đại –Bi vào , nước , gạo, hoặc tro sạch để cứu những chứng bịnh mà các y-sư bó tay . Mỗi lần như thế , đều được hiệu nghiệm lạ lùng! Một ngày , nơi lầu Tàng-kinh của chùa phát hiện ra vô số mối trắng , đại sư ở trong thất nghe nói liền trì chú nguyện , loài mối cũNg kéo nhau đi mất .
Những đệ tử ở xa bị bịnh dây dưa không hết, ngài khuyên nên trì chú nào gạo nấu ăn cho đến chừng nào hết bịnh mới thôi . Phươngpháp gọi là Đại-Bi phạn . Cách nấu cơm , theo đại sư , nên khéo nấu gạo nước cho vừa chừng, đừng đổ nước nhiều rồi chắt ra , vì như thế đã hao củi tiền mà tổn phước .
Thuở còn nhỏ , ngài hay dau yếu , có người giỏi về tươ”ng pháp cho rằng thọ chỉ đến 38 tuổi là nhiều . Nhưng sau đại sư sống mạnh khỏe đến 80 tuổi mới vãng sanh . Người chú tâm tu-niệm hay cải đổi số mạng, việc ấy quả có như thế !
Trích “Ấn –Quang Đại-Sư truyện ký”