Hỏi: Bồ tát phải thường ở cõi trần lao để giáo hóa
chúng sanh, sao lại nguyện sanh về Tịnh Độ?
Đáp: Nếu chưa vào Vô sanh nhẫn của Bồ Tát vị, chưa
được thọ ký, chưa đến ngôi Bất Thối chuyển, mà xa
lìa chư Phật, tất sẽ chìm trong biển phiền não, hư
mất hết các căn lành! Như thế, đã không thể độ mình,
làm sao độ chúng sanh được? Ví như, kẻ dùng chiếc
thuyền không bền chắc để đưa người, khi gặp sóng to
gió lớn, tất thuyền sẽ bị hư rã, mình và người đều
chết đắm. Lại như người đem ấm nước sôi đổ vào ao
băng tuyết, muốn cho ao băng tuyết tiêu tan, ban sơ
chỉ tan được chút ít , kết cuộc chính nước sôi ấy sẽ
trở thành băng tuyết. Bồ tát chưa vào Vô sanh pháp
vị mà xa lìa chư Phật cũng lại như thế! Nếu Bồ Tát
chưa đủ nhẫn lực, chưa đủ phương tiện, muốn dùng
chút ít công đức để ra hóa độ chúng sanh, sự lợi ích
tuy có đôi phần, nhưng trái lại chính mình sẽ bị đọa
lạc.
Lại nữa, nếu bồ Tát mắt thường thấy sắc tướng của
Phật, tại thường nghe âm thanh Phật nói, thì tâm sẽ
được thanh tịnh, được pháp lạc, được trí huệ lớn, kế
đó y theo lời dạy tu hành, tất sẽ mau giải thoát.
Gặp Phật được vô lượng sự lợi ích như thế, tại sao
không nhất tâm cầu về cõi Phật? Như trẻ thơ không
nên rời mẹ, người đi xa không rời lương thực, lúc
nóng bức không rời gió nước trong mát, tiết nghiêm
hàn không rời sưởi ấm, sang sông không rời thuyền
câu, đau bệnh không rời thuốc hay; Bồ Tát không rời
chư Phật còn qúa hơn các việc như trên. Tại sao thế?
Bởi dù là cha mẹ, hàng thân thuộc, bậc thiện tri
thức, ngôi vua chúa, hay các đấng thiên vương cũng
không thể làm lợi ích cho chúng sanh bằng Phật. Chư
Phật có đủ năng lực đưa loài hữu tình lìa các cảnh
khổ, lần lần tiến lên ngôi vị Thế Tôn....
Hòa Thượng THích Thiền Tâm