Hỏi:
Dụng tâm thế nào mà được
không tán loạn?
Đáp: Nên vận dụng thân miệng
mà niệm, không kể đến tánh hay định, chỉ làm sao cho
câu Phật không hở dứt, tự sẽ được nhất tâm, hoặc
cũng có thể gọi chính đó là “nhất tâm”. Nhưng phải
niệm mãi không thôi, trạng như mẹ lạc con thơ, rồng
mất trái châu bổn mạng, thì không còn lo chi tán
loạn, không cầu nhất tâm mà tự được nhất tâm. Chẳng
nên cưỡng ép cho tâm quy nhất, vì dù cưỡng ép cũng
không thể được, thật ra chỉ do người tu siêng săng
hay biếng trễ mà thôi! Nghĩ thương cho người đời
nay, phần nhiều tu hành mà không hiệu nghiệm, ấy
cũng bởi lòng tin cạn cợt, nhân hạnh không chơn. Lắm
kẻ chưa từng lập hạnh, đã muốn cho người biết trước,
trong thì tự phụ, ngoài lại khoe khoang, tỏ ý có chỗ
sở đắc để được moi người cung kính. Thậm chí có kẻ
nói dối là mình trông thấy tịnh cảnh, hoặc thấy được
cảnh giới nhỏ, hay những tướng tốt trong giấc chiêm
bao. Thật ra chính họ cũng không phân biệt cảnh đó
là chơn hay vọng, nhưng cũng cứ khoe khoang bừa ra.
Những kẻ tâm hạnh kém ấy, tất là bị ma làm mê hoặc,
nguyện hạnh lần lần lui sụt, trôi theo dòng sanh tử
luân hồi. Như thế, há chẳng nên dè dặt ư?
* Người tu hành, đối với
một tội dù nhỏ, cũng phải đem lòng kiêng sợ, sự hiểu
nên theo hàng Ðại thừa, việc làm phải bắt chước kẻ
sơ học.
* Người tu hành nếu bị
túc nghiệp ngăn che, khiến cho nghiệp hạnh lui kém,
phải nhất tâm trì tụng chú Vãng Sanh. Chú này gọi là
môn đà la ni nhổ trừ tất cả cội gốc nghiệp chướng,
tụng một biến, tiêu diệt hết tội ngũ nghịch thập ác
trong thân, tụng mười muôn biến, được không quên mất
Bồ Ðề tâm, tụng hai mươi muôn biến, liền cảm sanh
mầm mộng Bồ Ðề, tụng ba mươi muôn biến, Phật A Di
Đà thường trụ trên đảnh, quyết định sanh về Tịnh
Độ.
Đai Sư Diệu Hiệp