Sau những giây phút suy tư, Minh bỗng chợt nhớ
lại những lời dặn dò của mẹ là chiều nay Minh cần
phải gánh nước mướn cho bà năm, bà bảy cạnh nhà Minh.
Rồi sau đó, Minh cũng phải đội bánh đi bán ở xóm
ngoài nữa, vì thế nên Minh đã vội vàng trở lại nhà,
vì sợ mẹ trông chờ.
Một điều đặc biệt của Minh, dù rất bận rộn
công việc nhà, giúp đỡ mẹ già, nhưng Minh vẫn luôn
nuôi ý chí hướng về tâm linh. Minh luôn đặt một niềm
hy vọng ở ngày mai, là sẽ trở thành một vị tu sĩ
trong việc hoá độ chúng sanh. Một niềm khao khát
trong lòng Minh vẫn là sự giúp đỡ cho những người
nghèo khổ hay những trẻ thơ mồ côi cha lẫn mẹ. Chính
vì vậy, Minh luôn luôn tranh thủ với công việc giúp
mẹ và sau đó xin phép mẹ đến chùa để làm công quả.
Vì bản tánh siêng năng, cần mẫn của Minh đã khiến
cho mọi người trong chùa hết lòng thương mến, đặc
biệt là vị Sư trụ trì. Nhưng ngày tháng lại qua mau,
hết tháng rồi đến năm, Minh đang sống trong cảnh êm
đềm, nhưng bỗng đâu, bóng tối của sự nghèo đói lại
tràn đến bao phủ gia đình Minh. Mẹ, cha của Minh đã
bôn ba xuôi ngược với cảnh đời, luôn lặn hụp ngoài
biển khơi mà vẫn không sao đủ cơm ngày hai bữa. Cuối
cùng, tất cả những người, anh, em phải thôi học nữa
chừng.
Có lẽ, Minh đã gặp được dịp may. Vì cảm thương
cho hoàn cảnh của Minh, mà vị Sư trụ trì đã xin cha,
mẹ Minh cho phép Minh được về Chùa. Thế rồi, cuộc
đời của Minh đã mở ra một trang sử mới. Từ đó, Minh
đã trở thành một chú Tiểu, Pháp danh là Nguyên Chơn
sống dưới mái chùa ở một ngôi làng nghèo.
Đến đây, chúng tôi đã ngưng lại những vọng
niệm của chúng tôi, vì có tiếng người từ xa vọng lại.
Đó là tiếng nói phát ra từ vị Thầy của chúng tôi.
Người đã sai chúng tôi ra ngoài mở cổng, vì có người
muốn xin vào lễ Phật. Vâng lời Thầy dạy, chúng tôi
vội vàng đến bên người khách để mở cổng. Ồ! Thì hóa
ra một ông lãọ chống chiếc gậy trong tay, chúng tôi
liền cất giọng bằng câu “Nam Mô A Di Đà Phật”, với
sự thương kính vô cùng và chấp tay búp sen để xá
chào. Chúng tôi trông người ấy có vẻ đói và mệt nhọc
lắm. Chúng tôi liền vội vàng hướng dẫn cụ vào điện
Phật. Cầm tay cụ, nhưng chúng tôi luôn có cảm giác
là
đôi
tay cụ run run. Sau khi lễ Phật xong, chúng tôi liền
đưa cụ xuống tận gốc bàn nhà khách và mời cụ dùng
cơm. Có lẽ, cụ cũng đang quá đói. Chăm chú nhìn cụ
ăn cơm, mà
đôi
hàng nước mắt của chúng tôi rơm rớm chảy, vì cảm
thương cho một người già
đã
quá nhiều ngày dường như không có một hạt cơm trong
bụng. Chúng tôi liền ngồi gần bên cụ và thỏ thẻ từng
câu hỏi cụ.
-Thưa cụ ! mấy ngày nay cụ có ăn gì không?
Cụ đáp bằng giọng yếu ớt nhưng nhẹ nhàng.
-Đã ba, bốn ngày, tôi không ăn gì cả.
Tôi lại hỏi.
-Tại sao cụ phải nhịn đói như vậy?
Cụ đáp,
-Vì tôi không có nhà cửa và họ hàng chi cả.
Mỗi ngày, tôi phải chống gậy đi xin ăn. Nhưng ba,
bốn ngày rồi, khí trời lạnh buốt, tôi ngồi bên vệ
đường để chờ những khánh hành hương, mà vẫn không
sao thấy được một bóng người qua lại. Vì đói, nên
tôi vào xin Thầy một bữa cơm đạm bạc.
Chúng tôi lại hỏi -
-Tại sao ông cụ biết nơi đây mà
đến
?
Ông cụ liền đáp,
-Vì tôi có nghe nhiều người nói về sự nhân đức
của vị Thầy trụ trì ở đây. Ngài có xây cho người dân
chúng tôi một chiếc cầu và thỉnh thoảng Người còn
cho chúng tôi thức ăn và
đồ
dùng cá nhân nữa, vì thế tôi mới biết nơi này.
Sau khi dùng cơm xong, tôi đã mời ông lão uống
nước. Ông lão từ từ chậm rãi kể cho chúng tôi nghe
về cuộc đời đau khổ của ông.
Cụ nói,
-Cụ chỉ có một đứa con gái, năm nay, nó chỉ
khoảng chừng 15, 16 tuổi. Nhưng không may, nó phải
lâm vào cơn bệnh hiểm nghèo. Vì gia đình của chúng
tôi quá nghèo, không có tiền chạy chữa thuốc thang,
nên nó phải qua đời trong tuổi đời vẫn còn thơ dại.
Nói đến đây, hai hàng nước mắt của cụ rưng rưng
chảy. Tôi cũng cảm thấy quá xúc động. Ông cụ đã phải
dừng lại trong một giây phút thật lâu, vì trong nỗi
niềm xúc động vô hạn của ông. Chúng tôi không dám
hỏi gì thêm ở ông cụ và giữ im lặng trong chánh
niệm. Sau một lúc, ông lại chậm rãi kể tiếp. Vì buồn
thương nhớ con, nên bà nhà của tôi không ăn, không
uống chi cả, mà suốt ngày cứ mãi gọi con. Rồi không
bao lâu, bà lại phát bệnh theo con gái của tôi qua
đời. Nên bây giờ, tôi chỉ sống có một mình bên túp
liều cạnh bờ sông. Mỗi ngày, tôi phải đi xin ăn bên
vệ đường. Vì tuổi già sức yếu, tôi không thể làm
được gì cả. Nói đến đây, ông cụ khóc nức nở mà không
nói gì thêm nữa cả. Chúng tôi cũng cảm thấy quá xúc
động mà khóc theo ông.
Trong sự đau buồn cho kiếp người, chúng tôi
phải cúi đầu, rồi thầm lặng trong suy tư. Bỗng đâu,
tôi nhớ lại câu chuyện mà Thầy tôi có kể cho tôi
cách đây cũng khá lâu về một bà lão được sanh ra
trong thời Đức Phật. Khi ông cụ nhìn tôi bằng đôi
mắt trìu mến, đáng thương, như cặp mắt của bao nhiêu
người cha nhìn đứa con thơ, tôi liền kể cho ông cụ
nghe về câu chuyện của một bà lão ăn mày.