Con
người sinh ra trên cõi đời này, từ thuở mới chào đời
cất tiếng khóc tu oa cho đến lúc trưởng thành, không
ai tự đoán định được thân phận của chính mình. Có
người từ bé đến lớn luôn được cha mẹ cưng chiều,
ngoài xã hội được nhiều người ưu đãi, thành đạt công
danh rực rỡ. Có kẻ mới chào đời đã không cha mẹ,
cuộc sống dãi nắng dầm sương, bôn ba xuôi ngược giữa
chốn trường đời. Những người ấy, trong lòng họ luôn
âm thầm mong mỏi, đợi chờ một phép mầu đem đến cho
họ cuộc sống hạnh phúc. Vậy thế nào là hạnh phúc ?
Trên phương diện từ ngữ, “Hạnh phúc” là chỉ
cho vận may phúc tốt, mọi sự thành tựu như ý nguyện.
Xét về phương diện cảm nhận hạnh phúc ở thế gian, nó
rất đa dạng và phong phú. Nó bàng bạc lan tỏa trong
từng tầng lớp đời sống con người trong xã hội, từ
bậc trí thức thượng lưu cho đến thành phần lao động,
đều có cảm nhận riêng.
Đối với thành phần lao động, hạnh phúc của họ
rất đơn giản, quanh năm suốt tháng tuy vất vả nhọc
nhằn, sớm nắng chiều mưa gian khổ, nhưng họ không
màng, lòng chỉ mong gia đình êm ấm, đủ ăn đủ mặc,
con cái ngoan hiền, học hành đến nơi đến chốn, ngần
ấy thôi là họ đủ vui rồi. Nhưng với thành phần trí
thức thượng lưu, sự cảm nhận hạnh phúc của họ tế nhị
hơn. Ngoài nhu cầu vật chất, đời sống hạnh phúc ở
tinh thần là
điều
quan trọng. Vị bác sĩ, hạnh phúc của họ là
được
quên mình để quan tâm, chăm sóc, cứu giúp bệnh nhân
thoát khỏi tử thần, đem lại niềm vui cho người bệnh.
Hay như các nhà bác học, năm tháng miệt mài, thí
nghiệm phát minh ra những công trình mới, sáng kiến
mới, cống hiến cho nhân loại. Còn đó, niềm hạnh phúc
lặng thầm của những vị thầy đứng trên bục giảng,
nhìn thế hệ học trò tầng tầng lớp lớp, công thành
danh toại do chính mình vun đắp … Đó là những niềm
vui rất đáng được trân trọng.
Song, vạn pháp hiện hữu trên cõi đời này dù
thô hay tế, đều đi theo luật Thành, Trụ, Hoại,
Không. Nó được hình thành và tồn tại trên lý Duyên
sinh. Do đó, những hạnh phúc kể trên nó cũng chịu sự
chi phối của định luật Vô thường, nó vẫn bị vương
vấn trong vòng rào Có và Không. Thành tựu được như ý
nguyện thì hạnh phúc; còn ngược lại, buồn vui, đau
khổ là
điều
không sao tránh khỏi. Con người sống trên đời cứ mãi
chao đảo trong sự được mất thì còn gì để gọi là hạnh
phúc ? Trong bài viết này tôi muốn bày tỏ, ngoài
những thứ hạnh phúc hiện thực mà chúng ta đã thấy,
còn có thứ hạnh phúc gần gũi, chân thật hơn, ở ngay
nơi chúng ta, nhưng ta mãi chạy theo mong cầu những
điều xa xôi mà bỏ quên nó. Đó là hạnh phúc khi ta
được thân người. Tại sao được thân người là
điều
hạnh phúc ? Vì đây là một trong bốn điều khó gặp mà
trong kinh Đức Phật thường nhắc nhở : “Thân người
khó được, Phật pháp khó nghe, tín tâm khó phát, bạn
lành khó gặp”. Sống động hơn, đó là hình ảnh con rùa
mù trăm năm nổi lên một lần nơi biển cả, tìm bọng
cây nổi để chui vào, vẫn còn dễ dàng hơn chúng ta,
khi mất thân người thì muôn kiếp khó tìm được lại.
Vì sao ? Bởi vì rùa tuy mù, đại dương dẫu mênh mông,
song vẫn có cơ hội để nó tìm được bọng cây. Còn
chúng ta tuy được làm người nhưng không biết quý
trọng thân này, không biết tu nhân tích đức, cải ác
tùng thiện, giữ gìn ba nghiệp, quy y Tam bảo, thọ
trì năm giới. Ngày tháng thoi đưa, cứ mặc cho ba
nghiệp phóng túng, dong ruổi theo sáu trần, nào sắc
đẹp, tiền tài, danh vọng để thỏa mãn tâm tham ái dẫy
đầy, tạo ra muôn trùng tội lỗi không phút nào ngơi.
Nếu một phen đọa lạc trầm luân trong sáu nẻo, nghiệp
ác ngày càng tăng bởi si mê chồng chất thì biết đến
bao giờ mới ra khỏi, để tìm lại được thân người như
trước ?
Hai hình ảnh đối lập giữa người và vật được
đưa ra so sánh biểu trưng, mức độ cách xa đó cho
thấy thân người quý trọng đến dường nào ? Ấy vậy mà
xưa kia có thi nhân đã thốt lên :
“Kiếp sau xin chớ làm người,
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo”.