Đêm sau, khi đắp cà sa và định vào chánh điện tụng kinh, Bần tăng bỗng nghe một Phật tử kêu to: “Đại sư ơi! mời Thầy đến coi, chú chồn không biết ỡ đâu đến. Nó đang đứng bên cữa sỗ phòng Đại sư kìa.” Khi nghe điều này Bần tăng biết linh tánh chồn khôn ngoan. Đêm trước, Thầy nói bằng tiếng nhân gian thế mà linh tánh chồn đoán được ngày giờ để thọ Giới cho chú.
Lúc bấy giờ, Bần tăng quay sang nói với đại chúng: “Các vị đừng sợ! hôm nay chồn đến đây đễ được Thầy cho quy y Tam Bao và truyền ngũ giới cho chú.” Đại chúng rất ngạc nhiên lúc đó. Thầy mới tường thuật chuyện chú cào cữa sỗ 3 đêm trước cho đại chúng biết. Ai cũng niệm “A-Di-Đà Phật” loài vật này sau tinh khôn thế ấy.
Bần tăng nói đại chúng đi theo Bần tăng đễ hộ Niệm. Bần tăng tiến lần về chỗ chú chồn đang đứng. Đèn được bật sáng, chú chồn thân rất to lớn nhưng Thầy nhìn trong ánh mắt chú rất buồn bã. Khi Thầy đến sát bên chú Thầy nói: “ Nếu con có linh tánh khôn ngoan hảy làm theo lời Thầy chỉ bảo”. Lúc đó Bần tăng cùng đại chúng tụng sám hối, sau phần nghi lễ này Bần tăng nói với chú chồn: “ Thầy vừa làm lễ sám hối cho con xong, với lòng tha thiết cầu đạo và tâm chân thành sám hối của con, sau khi mệnh chung con sẻ tái sanh lại cỏi nhân gian để tiếp tục tu học. Bây giờ Thầy xin đại diện mười Phương chư Phật, chư Bồ Tát và chư Thánh Tăng truyền Tam y và Giới pháp cho con.”
Một điều lạ kỳ, khi Thầy xướng danh Tam bảo Phật pháp tăng và khi đại chúng cuối đầu đảnh lễ thì chú chồn cũng lặng lẽ cuối đầu. Trong ánh mắt của chu’ Bần tăng thấy rõ nét vui tươi hớn hỡ. Đến phần truyền giới, khi Bần tăng tuyên Giới pháp xong và đánh một tiếng khánh, chú chồn liền tự cuối đầu. Phần lễ xong, Thầy chú nguyện và phú chúc cho chú “nhờ công đức thọ Tam quy ngũ giới này, chú sẻ tái sanh vào nhàn cảnh. Nếu biết niệm Phật củng được vãng sanh về cỏi Tây Phương Cực Lạc.”
Khi lễ xong, Bần tăng nhìn chú lần cuối trước khi vào chánh điện. Bần tăng còn thấy trong ánh mắt lung linh kia có hai hàng nước mắt, lan dài trên gương mặt chú. Thầy biết đây là giọt nước mắt sung sướng vì chú biết rằng, từ đây về sau nhờ thọ Tam quy ngủ giới, chú chẵng bao giờ thọ sanh vào địa ngục, ngạ quỷ, và súc sanh. Kiếp cầm thú này của chú đến hôm nay viên mản và từ đây về sau quốc độ chú sẻ tái sanh vào loài người và các chư thiên.
Đêm nay, lòng Bần tăng an lạc hơn bao giờ hết, vì Bần tăng đã thấy rỏ thiện ác và Phật tánh ngự tri trong muôn loài chúng sanh. Một kiếp làm thú củng đã trả nợ tiền kiếp gieo ác nhiều muôn kiếp. Một linh vật biết hướng thượng là điều Bần tăng mong cầu ở mổi chúng sanh. Kễ từ đêm đó, chú chồn không còn trỡ lại, hang của chú được chú dun đất lên làm nắm mộ chôn mình.
Năm năm qua, thời gian vô thường vẫn trôi. Một ngày kia, sân chùa của Thầy có người thiếu phụ dẫn đến một đứa bé gái vừa tròn năm tuổi. Khi nghe mẹ bé bảo: “Chào Đại sư đi con!” đứa bé cười mũm mĩm và chạy lại dơ hai tay ôm và nhìn Bần tăng trong ánh mẳt đó. Bần tăng tìm được nét quen thuộc, cặp mắt của một linh vật mà Năm năm về trước Bần tăng đã truyền Tam quy ngủ giới.
Hôm nay con đả trở lại cỏi người với thân người nữ, Thầy biết rằng một ngày kia con sẽ học hết sự đau khỗ và hạnh phúc kiếp người. Con sẽ phát niệm từ bi cứu độ muôn loài chúng sanh và tiến mãi đến nơi an nghỉ cứu cánh niết bàn.