Trên bảo tọa khói hương nghi ngút,
Tấm
lòng thành nhiệt huyết từ đây,
Mây
lành năm sắc phủ vây,
Chở
che nhơn loại lắm thay oan hồn.
Vẫn
biết chữ “tử qui, sanh ký”,
Người trần ai, ai dễ sống lâu,
Nhưng vì nghĩa nặng ơn sâu,
Thương tình đồng loại với nhau một giòng.
Bất
cứ là kẻ Âu người Á,
Giống da nào cũng loại sanh linh,
Đạn
rơi súng nổ thình lình,
Nỡ
đem toàn thể tan tành thịt xương.
Đệ
tử tôi hết lòng cầu khẩn,
Xin
Phật từ cứu độ vong linh,
Ngưỡng nhờ lượng Thánh cao minh,
Xót
thương đoái tưởng phù sanh khốn nàn.
Sanh bất hạnh nhằm thời mạt pháp,
Chịu trăm bề khốn khổ xiết bao,
Sống thời vất vả lao đao,
Thác không toàn thể thây giao tử thần.
Bơm
rơi xuống tan xương nát thịt,
Đạn
bay ngang phách lạc hồn kinh,
Sẵn
lòng khấn vái đinh ninh,
Hồn
nương mây bạc linh đinh cõi ngoài.
Xin
kíp đến qui y Tam Bảo,
Nước nhành dương rửa sạch lòng trần,
Gội
nhuần đức Phật thâm ân,
Bao
nhiêu tội chướng cũng lần đặng tiêu.
Dạ
chí thiết cúi đầu bệ ngọc,
Chí
ân cần siêu độ vong linh,
Trời cao bể rộng mông mênh,
Bao
la vạn tượng hồn linh an nhàn.
Nay
hết lúc lầm than khổ sở,
Kíp
trở về Cực lạc Tây phương,
Ta
nay hưởng phước Lạc bang,
Tiêu diêu cực điểm ngày ngàn thảnh thơi.
Xin
nhắc nhở ai ơi nghe lấy,
Ráng gìn lòng giữ vững đạo tâm,
Đức
nhuần mầu nhiệm huyền thâm,
Mặc
dù sanh tử thân tâm lẽ thường.
Kiếp nhân sanh là đường tạo hóa,
Nẻo
luân hồi khứ khứ lai lai,
Hữu
tình hữu hoại đổi thay,
Sắc
không không sắc mới hay vô thường.
Dầu
tài sắc trăm năm cũng thế,
Kiếp phù sanh há dễ sống lâu,
Vong hồn ơi hỡi lo âu,
Rán
lo kinh kệ ngõ hầu siêu thăng.
Trích và đối chiếu từ hai bản "39 bài Sám nghĩa" và "Tam Bảo Tôn Kinh " (Sđd). Có sửa chữa lại cho đúng hơn lần in trước.