HỎI: Người bạn thân của tôi là bác sĩ phụ khoa, nếu một thai phụ có khó khăn về kinh tế hoặc đã có con cái đông đúc v.v.. , thì bác sĩ đó có thể giúp bà ấy phá thai được không?
ĐÁP: Khoãng
30 năm về trước, hồi tôi chưa xuất gia, tôi xem
trên báo có một bài viết của một cô y tá. Cô ấy
kể lại rằng tại bệnh viện nơi cô làm việc, các y
tá trẻ không dám trực ca đêm. Vì sao? Bởi vì
trong phòng giải phẫu phá thai ở tầng lầu hai
vào ban đêm thường hay vọng lại tiếng khóc của
trẻ sơ sinh, cho nên các y tá trẻ bị hoảng sợ
không dám trực đêm. Nhưng do gia cảnh nên cô y
tá ấy tình nguyện làm ca đêm, vì như thế có thể
chăm lo gia đình cô thuận tiện hơn; vả lại cô có
can đảm hơn, nên cô nhận làm y tá trực đêm. Sự
việc thế nào? Dù phòng giải phẫu ở lầu hai của
bệnh viện lúc về đêm vắng người thường hay vang
vọng rõ ràng tiếng trẻ con khóc, cô cũng chẳng
lấy làm lạ cứ tiếp tục trực ca đêm của cô.
Có một hôm lúc cô
sắp tan ca vào lúc sáng sớm thì có một thai phụ
sắp sửa lâm bồn đến bệnh viện, người sản phụ
trông vẻ rất lo âu. Khi cô trở lại trực đêm tối
hôm đó thì nghe biết sản phụ kia đã hạ sanh được
con, nhưng vì sanh khó nên đã mất mạng. Không
may cha của đứa bé cũng chẳng đến bệnh viện nên
đứa bé được đặt trong phòng dưỡng nhi. Cô chẳng
biết do nhân duyên gì, tự nhiên đặc biệt ân cần
chăm sóc đứa bé; có lẽ là do thương hại đứa bé
bị mất mẹ! Cô chăm sóc đứa bé qua một thời gian
thì đến một hôm, khi cô đến nhận ca trực, cô y
tá ban ngày bảo cô là hôm nay cha của đứa bé đã
đến nhận con mang về rồi.
Sau khi trẻ được
bồng đi rồi thì ngay đêm đó khi cô y tá bất chợt
ngủ gục, trong mơ màng cô thấy bà mẹ sanh khó
kia đến, nói với cô: “Cám ơn cô đã giúp tôi săn
sóc cho đứa bé nhiều ngày qua, tôi thật rất cám
ơn cô. Tôi sẽ phụ giúp cô chăm sóc các em bé
khác.” Kể từ đêm hôm đó, khi cô đến trực ca,
phòng giải phẫu lầu hai không còn tiếng khóc của
trẻ sơ sinh vang vọng lại nữa !
Qua câu chuyện này,
quý vị bảo là các thai nhi chưa sanh ra đời
chẳng có tánh linh hay sao? Chúng chỉ là một
khối thịt chăng? Khối thịt cắt ra là thịt chết;
trên thân người chúng ta cũng đều có thịt, cái
gì khiến thịt trên thân chúng ta hoạt động, trở
thành một phần của sinh mạng chúng ta. Thai bào
bám theo khối thịt này phát triển thành linh
tánh của con người thì phải làm sao? Nếu đem
thai bào cắt ra khỏi cơ thể người me, thì tánh
linh của thai bào đi đâu? Thai nhi có thể trở
thành cô hồn lang thang trong cõi giới u linh
chăng? Nó phải đi tìm ai để đòi món nợ (tánh
mạng) này đây?
Có một cô con gái,
vì trẻ người non dạ, thời học sinh đã từng đến
một nhà thương phá thai; bấy giờ thai thì phá
rồi, vết thương thân tâm tuy vậy khó mà bình
phục. Vài năm sau, tại trước cửa bệnh viện này
đã xảy ra tại nạn ngay nơi ngã tư đường hồi cô
ấy &2273;i phá thai ngang qua. Cho nên, việc làm phá
thai này đối với người mẹ và thai nhi đều bị
thương tổn cả thân và tâm !
Có một hôm, có vị
nữ cư sĩ đưa ông bác sĩ phụ sản khoa của bà đến
đạo tràng. Tại sao? Vì ông bác sĩ nầy bị chứng
bệnh ung thư, hy vọng nương vào Phật lực và
Bồ-Tát cứu giúp ông. Ông ấy nói với tô rằng ông
rất chú trọng sức khỏe, mỗi ngày đều vận động để
gìn giữ sức khỏe, nhưng chẳng biết tại sao lại
có thể bị chứng bệnh ung thư. Tthật ra, trong
xã hội ngày nay với phong trào phá thai tấp nập,
các bác sĩ hành nghề bác sĩ khoa phụ sản càng
không thể không thận trọng! Chức trách người
bác sĩ là “Tế thế cứu người”; phá thai cho người
chính là phản ngược sự “cứu người”. Gieo nhân
gì, hái quả nấy. “NGHIỆP” là do hành vi chúng
ta mỗi ngày gây tạo ra; “NHÂN” là thỉnh thoảng
chúng ta mới tạo ra, nhân nầy gieo trồng rồi,
tương lai hái quả này. Như mùa xuân gieo hạt
giống, hạt giống nầy gieo trồng xuống phải đợi
đến mùa thu mới có thu hoạch. Từ lúc gieo trồng
đến khi hát quả, đây gọi là “Gieo nhân hái quả”.
“Nghiệp” này, tức là từ mùa xuân đến mùa thu,
trong thời gian này quý vị làm nhiều chuyện, tức
là quý vị th&4432;ờng hay làm việc gì thì đây là “nghiệp”.
Lấy thí dụ trên mà nói thì cô gái trẻ đi phá
thai một lần, đây tức là “nhân”; bác sĩ khoa phụ
sản thường hay phá thai cho người thì đây tức là
“nghiệp”. Cái nghiệp này quý vị thường hay làm,
tthì có thể sẽ bị lảnh thọ quả báo bất cứ lúc
nào, làm thiện tức là thiện nghiệp, làm ác tức
là ác nghiệp.
“Bồ Tát
Giới” trong “Kinh Phạm Võng” nói: “Đệ tử Phật
không được tự mình giết, bảo người giết, dùng
phương tiện giết, khen ngợi việc giết, thấy giết
lòng vui theo,. Không dùng bất kỳ phương pháp
nào, ngay cả đọc chú, để giết hại. Không đươc
tạo nhân giết hại, duyên giết hại, phương pháp
giết hại, nghiệp giết hại. Cho đến hễ chúng
sanh nào có mạng sống, thì không được cố ý giết
hại.” "Tự mình giết" tức là tự chính mình hành
động kết liễu mạng sống của kẻ khác; cũng bao
gồm tự mình kết liễu mạng sống của chính mình.
“Bảo người giết” là tự mình tuy là không giết
hại nhưng bảo người hành động giết, hoặc sai
người thay mình đến nơi khác để giết, như vậy
cũng giống chính mình giết chết, tội đều nặng
như nhau.
Tôi kể câu
chuyện thật xảy ra về việc “Bảo người giết”. Vào
thập niên 80, có một vị Giám Đốc từ Đông Nam Á
xa xôi đến Vạn Phật Thánh Thành để cầu thỉnh
Thượng Nhân cứu giúp vì thân ông mắc bệnh ung
thư. Thượng Nhân đưa ông vào trong Vạn Phật Bảo
Điện của Thánh Thành, trước Chư Phật Bồ Tát mười
phương và tứ chúng phát lồ sám hối, để cứu vãn
nghiệp tội của ông. Ông kể ông phạm nghiệp ác
một cách thảm khốc vô nhân đạo về nhân “miệng”
vì ăn thịt chúng sanh như ăn óc khỉ, chân ngỗng
v.v... Tiếp theo, Thượng Nhân hỏi ông: “Ông có
từng giết người không?” Ông nói: “Tuyệt đối
không có! Ngoại trừ khi tôi uống rượu say lái
xe, vô ý đụng chết người mà không biết.” Thượng
Nhân lại hỏi: “Thế vợ của ông thì sao?” “Chao
ôi! Tôi nhớ ra rồi, tôi có từng bảo bà nhà tôi
phá thai!” Cho nên, những sinh mạng này đều đến
để đòi nợ ông ! Do đó, nếu có người hỏi quý vị
là có nên phá thai không thì cần phải khuyên họ
chớ nên phá thai. Đừng bao giờ nói: “Nếu gặp
khó khăn trở ngại thì đem đứa nhỏ phá bỏ đi.”
Nếu quý vị bảo người phá thai thì bị xem là bảo
người giết.
Quý vị trì giới thì có công đức của trì giới; phá giới thì có nghiệp tội của phá giới. Nói theo lý nhân quả, dù có hay không có thọ giới, nhân quả đều tồn tại. Việc giết thai là sai lầm, trên nhân quả trong âm thầm đều phải đối trả lẫn nhau. Tôi đã từng thấy giữa những bài vị siêu độ, có mười mấy bài vị thai nhi chưa ra đời cùng có chung một bà mẹ cầu siêu cho chúng, xem thấy khiến tâm tôi lo sợ cho bà mẹ đã mắc nợ quá nhiều sanh mạng ! Con người hiện tại vô tri chẳng biết nên tạo thành sự vô tri trong đời vị lai; tương lai chẳng biết lại càng khiến người thêm vô tri, giống y trái cầu tuyết càng lăn càng lớn thêm!.