Hỏi: Xin hỏi về xá-lợi. Có người nói xá-lợi chỉ là viên đá; có kẻ nói một hạt xá lợi có thể biến thành hai; lại có người đồn xá-lợi có thể biến mất. Xin Hòa Thượng giải thích cho.
Ðáp: Xá-lợi có được là do con người tu hành, nghiêm trì Giới Luậtớ không sát sanh, không trộm cắp, và chủ yếu là không tà dâm. Không tà dâm thì "bảo bối" nơi thân mình không bị tiêu hao mất; "bảo bối" này, tôi tin rằng các bạn đều biết rõ. Bởi vậy, trọng yếu là ở sự trì Giới Luật. Căn bản của sanh mạng chúng ta là vật gì, tôi không cần phải nhiều lời. Nếu các bạn có thể giữ Giới Không Tà Dâm, thì tự nhiên bạn sẽ có xá-lợi quang minh, xán lạn, kiên cố hơn cả kim cương!
Nói rằng xá-lợi một hạt biến thành hai hạt, đó chỉ là truyền thuyết. Bởi tôi chưa học qua môn Hóa-học, chưa làm thực nghiệm, chưa thí nghiệm xem xá-lợi như thế nào, nên chưa có kinh nghiệm.
Tôi chỉ có thể cho các bạn biết rằng nếu các bạn nghiêm trì Giới Luật thì các bạn sẽ có xá-lợi. Không trì Giới thì không có xá-lợi. Ðây là việc không thể giả mạo, hay mạo xưng đặng. Ðó là điều tôi hiểu!
Hỏi: Nói vậy, nếu muốn có xá-lợi thì chúng ta phải "thanh tịnh hóa" thân này?
Ðáp: Ðúng! Bạn phải sống độc thân, không được tiếp cận nữ giới. Nếu gần gũi nữ giới thì dù bạn có xá-lợi, e rằng xá-lợi ấy chỉ là thứ thủy-tinh!
Hỏi: Vậy thì nữ giới cũng không được tiếp cận nam giới?
Ðáp: Ðúng! Lý cũng tương đồng như trên. Do vậy trong đạo Phật mới có vấn đề độc thân, không kết hôn. Người xuất gia cần phải biết tự chế, không được loạn luân. Hễ loạn luân tức là không giữ Giới Luật. Người tu Ðạo phải thông suốt quan điểm về vấn đề nam nữ; nếu không thông suốt tức là "nhận lầm mắt cá là hạt ngọc."
Hỏi: Giới Luật nhà Phật thật vô cùng nghiêm khắc. Như Hòa Thượng nói là "không được tà dâm, không nên có tâm tham đắm sắc dục giữa nam nữ," ắt hẳn sẽ có người phản đối: "Như thế là không hợp nhân đạo!" Xin Hòa Thượng khai thị cho.
Ðáp: Muốn học làm Phật thì chẳng thể vừa lòng người đặng. Bạn muốn học làm người thì phải học làm người tốt. Tóm lại, bạn muốn tu hành thì phải như thế đấy!
Hỏi: Người có bệnh đi khám bác sĩ, bác sĩ bảo cần phải uống thuốc. Song, thuốc thì giết vi trùng; như vậy có phải là phạm Giới Không Sát Sanh chăng?
Ðáp: Bạn muốn trị lành bệnh; thuốc không phải là thứ bạn tự ý muốn uống, mà vì có bệnh nên bạn mới phải uống. Thuốc là do bác sĩ cho, chứ chẳng phải ý bạn muốn. Chẳng phải là bạn muốn giết bọn vi trùng kia, mà vì bọn chúng đến hại bạn.
Tuy nói vậy, song nếu xét lại vấn đề một cách sâu xa, thì sở dĩ vi trùng xuất hiện nơi thân bạn là vì bạn có quá nhiều vọng tưởng. Chính vọng tưởng của bạn đã chiêu cảm bọn chúng lại; do đó, bạn nên "hồi quang phản chiếu," tự soi xét lòng mình, diệt sạch những "vi trùng" của tự-tâm trước đi!
Hỏi: Trong Kinh dạy rằng kẻ niệm Chú Ðại Bi thì "toàn thân ác tật, tức thời tiêu trừ." Song có nhiều người nói: "Làm gì có chuyện đó! Chẳng lẽ bạn bệnh rồi niệm Chú Ðại Bi thì hết bệnh sao?" Quan điểm ấy khác với ý Kinh; xin Hòa Thượng khai thị cho.
Ðáp: Tâm thành thì linh nghiệm. Tâm chẳng chân thành thì niệm Chú không thể linh đặng. Nếu tâm bạn mà thành khẩn, thì niệm Chú sẽ linh ứng. Chú Ðại Bi có thể làm cho:
Giận dữ sanh hoan hỷ,
Chết rồi đặng hồi sinh.
Lời này nếu hư giả,
Tức chư Phật nói dối.
Cho nên, nếu bạn sanh lòng tin tưởng thì nhất định sẽ có cảm ứng. Chú Ðại Bi có thể trị tám vạn bốn ngàn chứng bệnh, song cần phải có thiện-căn. Người không có thiện-căn thì muốn niệm cũng chẳng niệm nổi, muốn trị bệnh cũng chẳng làm nên trò trống gì!