Hỏi: Cái gì là chân (thật)?
Đáp: Bất cứ là một ngành, một phái, một tông, một tôn giáo nào, nếu họ đều hết lòng tận lực làm lợi cho người mà không mưu lợi cho riêng mình, thì đó đều là chân thật. Nói rõ thêm chút nữa, nếu ở ngoài mặt tỏ ra là giúp người nhưng trong lòng lại có mưu đồ như: không tham tài thì tham sắc, không tham sắc thì tham danh, còn nếu không như thế thì là tham lợi. Tức phía sau họ, đều có một bóng đen luôn bám sát theo.
Hỏi: Thỉnh hỏi Sư Phụ, chúng con làm sao cảm nhận được nổi khổ thấm thiết của luân hồi và làm sao để phát tâm tu đạo?
Đáp: Chú đã không cảm thấy khổ thì tôi làm sao để bảo chú cảm nhận cái khổ cho được chớ?
Hỏi: Thưa Sư Phụ, có phải người xuất gia Á châu không phấn chấn lên được là vì họ không thể buông bỏ được tài và sắc?
Đáp: Nếu như buông bỏ được tài sắc thì họ sẽ lập tức đắc đạo ngay.
Hỏi: Sư Phụ! Sư Phụ tôn kính vị Pháp Sư nào nhất trong đời này?
Đáp: Đại Lão Hòa Thượng Hư Vân.
Hỏi: Còn ở tại nhà mà xuất gia, vậy có phải thật là xuất gia không?
Đáp: Nếu người tại gia, ở nhà mà có thể xa lìa được trần cấu thì cũng giống như là người xuất gia. Vậy người trong cảnh trần tục mà tâm thoát khỏi phàm trần, cũng như trồng hoa trong giếng, thì hoa đó không bị nhiễm trần. Là người xuất gia mà trong tâm nhiễm đầy trần cấu, thì cũng giống như người tại gia.
Hỏi: Trong Phật giáo có nói: “Bất khả thuyết, bất khả thuyết” (Không thể nói, không thể nói), vậy rốt cuộc thì tại sao “Không thể nói”?
Đáp: Vậy tại sao chú lại muốn nói?
Hỏi: Nếu không có người bố thí, thì Hòa Thượng làm sao duy trì sự sống?
Đáp: Vậy kể như là chết đói rồi!
Hỏi: Xin hỏi Hòa Thượng là chúng con nên dùng pháp phương tiện khống chế như thế nào để khắc phục tâm dâm dục, tâm sợ hãi, và tâm hoài nghi?
Đáp: Không ăn thịt, không ăn hành, không ăn tỏi và không ăn các thứ có chất cay nồng kích thích. Nên quán tưởng “người nam là cha ta, người nữ là mẹ ta.” Và một khi nghĩ như vậy thì tâm dâm dục sẽ không sanh khởi được đâu.
Hỏi: Trong kinh Phật có rất nhiều chữ là tiếng Phạn, vậy nên phát âm theo giọng Đài Loan hay theo giọng Quan Thoại mới là chính xác?
Đáp: “Nếu lấy sắc để thấy Ta, dùng âm thanh mà cầu Ta, thì là người hành tà đạo, cho nên không thấy được Như Lai.”
Hỏi: Chiến tranh từ đâu tới?
Đáp: Bởi vì trong tâm chúng ta có tánh khí hung bạo. Trong lòng chúng ta không có khí tiết hiền hòa, thành thử mới sanh ra chiến tranh đấy.
Hỏi: Phật pháp có tám vạn bốn ngàn pháp môn, vậy Pháp môn nào là hạng nhất, là tối cao diệu mầu nhất?
Đáp: Phật pháp có tám vạn bốn ngàn pháp môn, tức có tám vạn bốn ngàn pháp môn đều là hạng nhất, và không có pháp môn nào là hạng nhì. Tại sao lại nói như vậy? Vì tám vạn bốn ngàn Pháp môn là để đối trị tám vạn bốn ngàn thứ tật bịnh của chúng sanh. Mỗi một chúng sanh, tự họ đều có tật bệnh riêng biệt. Cho nên, hễ pháp môn nào dùng để đối trị với các tật bệnh của họ làm cho họ hết bệnh thì đó là hạng nhất.
Hỏi: Vọng tưởng và phát nguyện có chỗ nào không giống nhau? Làm sao chúng con biết được, mình phát nguyện đó là vọng tưởng?
Đáp: Phát nguyện mà có thể làm lợi ích cho người, thì dù là vọng tưởng cũng không đáng ngại. Mặt khác, nếu không thể làm ích lợi cho người, thì nên bỏ vọng tưởng đó đi.
Hỏi: Xin hỏi Sư Phụ, Ngài có thể đánh lên đầu con thêm vài cái nữa không ạ!
Đáp: Không được tham lam!
Hỏi: Khổng Tử có ba ngàn đệ tử và 72 người có sáu tài nghệ (lục nghệ). Vậy trong xã hội ngày nay, nên có tài năng gì mới là người toàn diện?
Đáp: Có đạo đức thì thật là phú quý, không đức là bần cùng nhất. Người không sát sanh, không trộm cắp, không tà dâm, không vọng ngữ, không uống rượu - tức là người hoàn hảo.
Hỏi: Tại sao học Phật pháp lại phải tọa thiền?
Đáp: Tức là phải học tập vô lượng kinh điển, vô lượng trí huệ trong tự tánh của chúng ta. Trong nhân tánh vốn có vô lượng pháp môn nhưng con người cứ bỏ gốc để chạy theo ngọn, rồi hướng ra ngoài truy cầu chớ không biết hồi quang phản chiếu.
Hỏi: Tại sao người tu đạo không nên có tình cảm?
Đáp: Tại vì tình cảm rất là ích kỷ. Nếu để thất tình lục dục làm chủ thì chúng ta sẽ phạm lỗi ích kỷ và sẽ rời xa đại đạo - bởi đại đạo là đại công vô tư.
Hỏi: Khi ngủ nằm mộng, việc làm trong mộng có tính là tạo nghiệp không?
Đáp: Những chuyện làm trong giấc mơ thì không kể là nghiệp. Chủ yếu lúc tỉnh mà không tạo nghiệp là được rồi. Nhưng cũng không thể nói một cách chung chung. Chẳng hạn như bảo là:
Tôi muốn nằm mơ để trong mơ tôi sẽ tạo nhiều nghiệp, vì như thế là không có tội. Nếu như quý vị không có cái vọng tưởng là muốn tạo nghiệp trong giấc mơ thì không sao. Còn như trong lúc bình thường tỉnh táo mà có ý niệm tạo nghiệp, nhưng lại không làm, thì đó là vì mê hoặc chớ không phải là nghiệp.
Hỏi: Đệ tử làm sao tu trí huệ?
Đáp: Không ngu si tức là tu huệ, bỏ ngu si đi tức là trí huệ, phá vỡ vô minh rồi thì pháp tánh sẽ xuất hiện. Đây, dễ như là trở bàn tay!
Hỏi: Kinh A Di Đà nói là chúng ta nên phát nguyện sanh về thế giới Cực Lạc bởi vì nơi đó không có ba đường ác. Nếu như mọi người đều sanh về thế giới Cực Lạc hết thì không có ai cứu độ chúng sanh ở ba đường ác, tức chúng ta không màng gì đến họ sao?
Đáp: Nếu chú không màng đến họ, thì sẽ có người khác lo. Chú ở trên đó tu thành Phật rồi thì cũng có thể trở về để lo cho họ. Đức Phật A Di Đà tức là như thế đấy.
Hỏi: Đa số người ta nói là: Muốn có phong thủy tốt thì nên treo một tấm gương ở trước cửa chánh. Phía bên trái căn nhà nên đặt một chậu kiểng màu xanh. Phía trên đầu giường của chủ nhà nên treo hai thanh kiếm, và dọc theo lối đi thì nên treo cái chuông gió. Làm vậy có phải không?
Đáp:
1) Tấm gương biểu thị cho sự thanh tịnh, là thân tướng chúng ta được trong sạch khi ra khỏi nhà. Quét nhà là quét rác ra khỏi cửa, khiến cho chúng ta được sạch sẽ. Gương cũng là sự sáng tỏ, hiểu rõ sự và lý, biết - chấp nhận theo định mạng tri túc, biết - không tham, không cầu. Vậy mà có một số người không biết, lại tin vào tà thuyết. Họ nghĩ rằng treo gương chiếu yêu ma thì tà ma không dám xâm phạm vào nhà. Nếu có ý nghĩ như vậy, thì tà ma đã nhập vào thân thể họ rồi.
2) Cây kiểng màu xanh chỉ là một cách trang trí trong nhà.
3) Kiếm trí huệ cắt dây tình ái để chúng ta đừng lạng quạng. Hai thanh kiếm chỉ là biểu tượng cho nam và nữ, mỗi người cầm giữ một kiếm. Không treo kiếm thì tà ma không đến, một khi treo lên thì tà ma sẽ tới chiến đấu với quý vị, bao lần ai thắng, ai bại không thể nào biết được.
4) Chuông gió tượng trưng cho sự điêu linh, tàn tạ. Ý nói trong gia đạo suy bại, mỗi ngày một lụng bại dần.
Tóm lại, phong thủy thì không ngoài tự tâm. Tâm địa tốt, quang minh chánh đại thì mọi việc đều tốt - không tốt cũng sẽ tốt. Còn nếu tâm địa không lương thiện, thì mỗi mỗi đều không tốt. Lúc đó việc tốt cũng biến thành không tốt. Vì vậy đức Phật nói: “Tất cả đều do tâm tạo.” Người xưa cũng nói: “Người đời cho rằng huyệt mạch ở trong núi, nhưng nào ai biết huyệt ở tại trong tâm.” Những kẻ giang hồ thuật sĩ hay cãi bướng, tự chế ra các lý luận không chính đáng để lừa gạt người ngu. Thật đáng thương! Đáng thương thay!